vết thương không lành

Chương 10: Bước Qua Bóng Tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, khi Hà Nội vẫn còn vương chút sương mờ của mùa xuân, Minh Thư tỉnh dậy trong căn phòng bệnh viện đơn sơ, ánh sáng nhạt xuyên qua tấm rèm cửa. Bên cạnh, Khánh Duy vẫn ngồi đó, mặt gầy nhưng ánh mắt ấm áp và kiên định không rời.

Mẹ cô đã ổn định hơn, đang được các bác sĩ chăm sóc cẩn thận, nhưng sự lo lắng vẫn đọng lại trong cô.


Giữa những ngày chăm sóc mẹ, Minh Thư nhận được tin nhắn từ Hoàng, người cũ:

“Anh biết em đang khó khăn. Nếu em cần, anh sẵn sàng giúp.”

Cô nhìn màn hình điện thoại, lòng quặn thắt một khoảnh khắc. Nhưng rồi, cô nhắn lại:

“Cảm ơn. Hiện tại, em đã có người bên cạnh.”

Không trả lời thêm, cô đặt điện thoại xuống, cảm nhận một sự bình yên đang dần lan tỏa trong lòng.


Buổi tối, khi mọi thứ tạm lắng, Duy nắm lấy tay cô:

– Anh biết không, em đã trải qua quá nhiều để đến được đây. Anh không chỉ muốn là người đứng bên cạnh em lúc này, mà còn muốn cùng em bước tiếp, vượt qua mọi thử thách.

– Em từng nghĩ mình không thể yêu thêm lần nữa. Nhưng giờ thì khác. Có anh, em tin rằng mình sẽ không còn đơn độc.

Anh nhẹ nhàng đưa cô vào lòng, như thể muốn truyền cho cô cả một bầu trời sức mạnh.


Ngày xuất viện, mẹ cô nắm chặt tay con gái, mắt rưng rưng:

– Con gái mẹ đã trưởng thành nhiều rồi. Dù cuộc đời còn nhiều sóng gió, mẹ tin con sẽ luôn biết cách vững vàng bước tiếp.

Minh Thư mỉm cười, không chỉ vì những lời của mẹ, mà vì cô đã nhận ra: tình yêu không chỉ là những phút giây ngọt ngào, mà còn là sức mạnh để cùng nhau vượt qua những khó khăn, thử thách.


Cuộc sống tiếp tục trôi đi, công việc, những dự án mới, những lần hợp tác với đối tác quốc tế khiến Minh Thư bận rộn nhưng cũng cảm thấy trọn vẹn hơn.

Cô và Duy ngày càng gắn bó. Họ chia sẻ không chỉ những niềm vui mà còn cả những lo âu, những trăn trở trong cuộc sống.


Một chiều cuối tuần, khi đang cùng Duy dạo quanh Hồ Tây, cô nhìn lên bầu trời xanh thẳm và nói:

– Em nghĩ mình sẵn sàng cho một tương lai. Không phải vì không còn quá khứ, mà vì đã học được cách để không bị quá khứ chi phối.

Duy mỉm cười, siết nhẹ bàn tay cô:

– Tương lai là thứ chúng ta cùng viết nên. Anh không hứa sẽ không có sóng gió, nhưng anh hứa sẽ không bao giờ buông tay em.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.