Cuộc sống tưởng chừng đã bước sang một trang mới với Minh Thư, khi mọi thứ dường như đang dần ổn định và ngập tràn hy vọng. Nhưng đúng như người ta hay nói: quá khứ luôn có cách quay về, vào lúc ta không ngờ nhất.
Hôm ấy, cô tan làm sớm. Trời lất phất mưa, ánh đèn đường vàng vọt phản chiếu qua kính xe tạo thành những vệt sáng loang lổ. Thư ghé một quán café yên tĩnh quen thuộc ở phố Nguyễn Du để đợi Duy tan ca.
Cô chọn chỗ sát cửa sổ, gọi một ly bạc sỉu và mở laptop làm nốt vài dòng báo cáo. Ngoài kia, xe cộ vẫn hối hả, người qua lại vội vã như chẳng ai biết mình đang vội vì điều gì.
– Minh Thư?
Một giọng nói quen thuộc vang lên khiến cô giật mình ngẩng đầu.
Là Hoàng.
Hoàng – người đàn ông từng làm tim cô rỉ máu suốt hai năm trời, người từng nắm tay cô đi qua tuổi trẻ rực rỡ và cũng chính là người đã buông tay không một lời giải thích.
Cô lặng người mất vài giây.
Anh trông khác đi rất nhiều – già dặn hơn, gầy hơn, mái tóc cắt gọn và khuôn mặt hiện lên sự mệt mỏi khó tả. Nhưng ánh mắt ấy... vẫn là thứ ánh mắt từng khiến cô tin rằng cả thế giới này có thể ngừng quay vì một cái nhìn.
– Em vẫn thích ngồi chỗ này. – Hoàng cười nhẹ – Anh đoán đúng.
– Em không nghĩ chúng ta còn có ngày tình cờ gặp lại.
– Thật ra... không tình cờ lắm. Anh... có tìm.
Minh Thư khựng lại, tay siết chặt chiếc cốc cà phê.
– Tìm để làm gì? Để nói lời xin lỗi muộn màng?
Hoàng im lặng, nhìn thẳng vào cô.
– Anh biết... anh không có tư cách gì. Nhưng anh vẫn muốn nói với em một điều. Rằng những ngày bên em là những ngày đẹp nhất anh từng có. Và anh đã sai... khi đánh mất nó.
Tim cô khẽ nhói. Nhưng không phải vì nhớ, mà vì sự rõ ràng trong lòng mình lúc này.
– Đừng nói như thể em là vết thương khiến anh day dứt. Anh không còn sức nặng trong tim em nữa đâu, Hoàng ạ.
– Em thay đổi thật rồi…
– Không, em không thay đổi. Em chỉ… đã học cách yêu bản thân mình hơn.
Tối hôm đó, cô kể hết cho Duy nghe.
– Em muốn anh biết, không phải để ghen hay giận. Mà là để anh hiểu, rằng em không còn lẩn trốn nữa.
Khánh Duy nhìn cô rất lâu, rồi nhẹ nhàng gật đầu:
– Cảm ơn em… vì đã chia sẻ. Và cũng cảm ơn em… vì đã không để anh bước vào một trái tim còn dang dở.
– Duy à… nếu một ngày nào đó, quá khứ lại tìm em, anh sẽ làm gì?
– Anh sẽ đứng ở hiện tại, dang tay đón em trở về. Nhưng nếu em quay đầu, thì anh sẽ không bước theo đâu. Vì người đã quay lại quá khứ... không còn chỗ trong hiện tại của anh.
Minh Thư im lặng. Cô biết anh không hề nói ra để đe dọa. Anh chỉ đang… thành thật với cảm xúc của chính mình.
Và cô càng chắc chắn: trái tim này, giờ đã đủ lành để bước cùng anh.
Vài tuần sau, một buổi hội thảo ở Đà Nẵng được tổ chức, công ty cử Minh Thư và Duy đi cùng đoàn đại diện. Chuyến công tác ngắn ngày nhưng là cơ hội để họ tạm rời xa nhịp sống tất bật thường nhật.
Buổi tối đầu tiên, sau khi xong chương trình, cả hai ra biển.
Gió mặn mòi lùa vào tóc, sóng vỗ nhẹ nhàng vào bờ cát dài mênh mông. Dưới ánh trăng mờ, Duy nắm tay cô, không nói gì, chỉ lặng lẽ đi bên cạnh.
– Anh có biết không… – Thư khẽ cất tiếng – Em từng sợ biển. Vì nó rộng quá, mênh mông quá, như cảm giác khi bị bỏ rơi.
– Còn bây giờ?
– Bây giờ em thích nó. Vì em biết, dù sóng có dập vùi thế nào, biển vẫn luôn quay về bờ.
Duy dừng lại, xoay người cô lại đối diện mình.
– Em có nghĩ… mình đủ mạnh mẽ để bắt đầu một chương hoàn toàn mới không?
– Em nghĩ là… có. – Thư gật đầu, mắt lấp lánh – Miễn là người viết cùng em… là anh.
Anh không nói gì, chỉ cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn thật nhẹ.
Trên nền cát ướt, hai chiếc bóng dài đổ xuống – không chênh vênh, không rời rạc. Chỉ có sự gắn kết nhẹ nhàng, đủ để biết: họ đang thật sự bước cùng nhau.
Ngày trở về, Thư nhận được tin mẹ phải nhập viện vì tụt huyết áp. Cô vội vã lao đến, lòng rối như tơ.
Trong lúc chờ kết quả xét nghiệm, cô ngồi gục đầu bên giường bệnh, tay nắm tay mẹ. Duy đến sau đó không lâu, mang theo cả túi trái cây và thuốc bổ.
– Em ăn gì chưa?
– Chưa… em không nuốt nổi.
Anh không nói gì, chỉ đưa cô ổ bánh mì kẹp và nước lọc. Rồi ngồi xuống bên cạnh, tựa vai cô thật lặng.
Đêm ấy, anh thức trắng cùng cô ở hành lang bệnh viện. Chốc chốc lại quay sang kiểm tra sắc mặt cô, sợ cô ngất vì kiệt sức.
Khoảnh khắc ấy, Minh Thư nhận ra: có những điều không cần nói ra, chỉ cần… người ở lại.