Vị của sếp

Chương 2: Cà phê và ánh mắt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng gõ bàn phím lách cách vang lên đều đặn trong văn phòng tầng 20, nơi phòng Marketing hoạt động dưới sự điều hành của Lâm Khải – người đàn ông nổi tiếng nghiêm khắc và… cực kỳ thu hút, một sức hút gần như cấm kỵ. Nhã Vy ngồi ở bàn làm việc, cố gắng tập trung nhưng ánh mắt cô cứ vô thức lướt qua cánh cửa phòng kính nơi anh đang ngồi. Ánh mắt lạnh lùng sau gọng kính mỏng mỗi lần ngẩng lên như khiến tim cô lỡ nhịp, đập mạnh đến tức ngực. Trưa hôm đó, khi mọi người đã rời khỏi văn phòng để ăn trưa, Nhã Vy vẫn nán lại vì phải hoàn thành bảng báo cáo gấp. Đang loay hoay thì một giọng trầm ấm, đầy nam tính vang lên sau lưng: — “Cà phê không đường, em thích thế mà, đúng không?” Nhã Vy giật mình quay lại, thấy Lâm Khải đang đứng cạnh bàn cô, tay cầm hai ly cà phê. Một cho anh, một cho cô. Cô chưa từng nói với anh về sở thích của mình. Nhưng anh biết. Một sự quan tâm đến rợn người, nhưng cũng đầy mê hoặc. — “Dạ… Em cảm ơn anh.” Lâm Khải ngồi xuống chiếc ghế đối diện, không rời mắt khỏi cô. Ánh mắt ấy khiến cô cảm thấy như bị bóc trần, như mọi thứ bên trong cô, cả những khao khát thầm kín nhất, đều không thể giấu nổi trước anh. — “Cẩn thận một chút, sáng nay em đi vội nên suýt vấp cầu thang. Tập trung nhưng cũng phải quan sát chứ, Nhã Vy.” Cô đỏ mặt. Không ngờ anh để ý đến điều nhỏ như vậy. Sự quan tâm đó như một ngọn lửa nhỏ, âm ỉ cháy trong lồng ngực cô. — “Anh… để ý em vậy sao?” Lâm Khải không trả lời, chỉ nhếch môi cười nhẹ. Ánh mắt lúc này không còn là sự lạnh lùng nữa, mà là thứ gì đó nóng bỏng, thiêu đốt, thứ gì đó khiến tim Nhã Vy như muốn tan chảy, cơ thể cô rạo rực không yên. Anh đứng dậy, bước đến phía sau lưng cô. Đột ngột cúi xuống sát tai cô: — “Tôi thích phụ nữ thông minh, biết điều, và… không giả ngây. Đặc biệt là với tôi.” Hơi thở anh phả nhẹ lên vành tai, nóng bỏng và đầy dụ hoặc, khiến cô run nhẹ, một luồng điện chạy dọc sống lưng. Không khí trong căn phòng kín như bị đốt cháy, đặc quánh bởi ham muốn không nói thành lời. Cô quay đầu lại, vô thức ngẩng lên nhìn anh. Khoảnh khắc đó, anh cúi xuống… Môi anh chiếm lấy môi cô. Nhẹ nhàng đến mức tê dại, nhưng đầy chủ ý, đầy khát khao chiếm đoạt. Nhã Vy mở to mắt. Nhưng cô không muốn tránh, không thể tránh, cơ thể cô như bị đóng băng, chấp nhận sự tấn công ngọt ngào này. Một nụ hôn chớp nhoáng, thiêu đốt mọi ranh giới, giữa hai người nơi văn phòng vắng người. Không lời giải thích. Không cần lý do. Chỉ có sự bùng nổ của những cảm xúc bị kìm nén bấy lâu. Và từ khoảnh khắc đó, mọi ranh giới trong cô bắt đầu mờ nhạt dần, tan biến không còn chút kháng cự.

trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!