Ánh đèn từ máy chiếu hắt lên một vệt sáng trắng bạc, cắt ngang không khí đặc quánh trong phòng họp cao cấp nhất của tập đoàn TK. Giữa vệt sáng đó, những hạt bụi li ti nhảy múa, vô hình và vô thanh, giống hệt như sự tồn tại của Tuệ Mẫn trong suốt mười năm qua. Cô đứng bên cạnh bục thuyết trình, lưng thẳng tắp trong bộ vest công sở màu xám tro được cắt may hoàn hảo, tôn lên vóc dáng mảnh mai nhưng đầy quyền lực. Mái tóc đen được búi gọn gàng sau gáy, để lộ vầng trán cao thông minh và cặp kính không gọng che đi đôi mắt sắc sảo nhưng giờ đây đã nhuốm một tầng mệt mỏi khó nhận ra.
"Dựa trên phân tích SWOT mà chúng tôi vừa trình bày," giọng Tuệ Mẫn đều đều, không một chút gợn sóng, vang lên rõ ràng qua hệ thống micro, "Rủi ro lớn nhất của dự án 'Bình Minh Xanh' không nằm ở thị trường hay đối thủ, mà nằm ở khâu quản lý và đồng bộ hóa quy trình giữa hai tập đoàn. TK và HL có văn hóa làm việc khác biệt. Tôi đề xuất thành lập một ban giám sát chung, hoạt động độc lập, có quyền phủ quyết đối với các quyết định đi ngược lại tiến độ đã đề ra."
Cô vừa dứt lời, không gian im phăng phắc. Các trưởng phòng của TK khẽ liếc nhìn nhau. Đề xuất này quá táo bạo, nó như một cú tát thẳng vào sự tự tôn của ban lãnh đạo, gián tiếp thừa nhận họ không đủ năng lực để tự vận hành. Tuệ Mẫn biết điều đó. Nhưng cô không quan tâm. Sự tận tụy của cô không còn dành cho cảm xúc của bất kỳ ai, nó chỉ dành cho hiệu quả công việc.
Ở đầu bàn, Trịnh Phong – vị tổng tài trẻ tuổi với gương mặt tựa như tượng tạc, người mà cô đã dành cả thanh xuân để dõi theo – khẽ cau mày. Anh ta không hài lòng, nhưng không thể phản bác. Những con số và luận điểm Tuệ Mẫn đưa ra là không thể chối cãi. Anh ta đành gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, ánh mắt hướng về màn hình lớn nơi khuôn mặt của các đối tác bên HL đang hiện diện.
"Hoàng tổng, ngài nghĩ sao về đề xuất này của trưởng phòng Mẫn?" Trịnh Phong hỏi, giọng nói vẫn giữ được vẻ bình tĩnh cố hữu.
Trên màn hình, một người đàn ông trạc ba mươi, mặc sơ mi trắng nhưng không thắt cà vạt, khẽ nhếch môi. Đó là Hoàng Long, CEO của tập đoàn HL. Dù chỉ là hình ảnh qua video call, khí chất áp bức của anh ta vẫn như xuyên qua màn ảnh, phủ một lớp áp lực vô hình lên toàn bộ căn phòng. Anh ta không ngồi thẳng, dáng vẻ có phần tùy tiện, tựa lưng vào chiếc ghế da sang trọng, nhưng đôi mắt thì sắc như dao cạo. Đôi mắt ấy không nhìn Trịnh Phong, mà đang dán chặt vào Tuệ Mẫn, một cái nhìn săm soi, thấu suốt đến đáng sợ.
"Một đề xuất thú vị," Hoàng Long cất lời, giọng trầm khàn mang theo ý vị khó đoán. "Rất thẳng thắn. Tôi thích những người thẳng thắn. Trưởng phòng Mẫn đây có vẻ hiểu rất rõ điểm yếu của chính công ty mình. Trịnh tổng, anh có một nhân viên cấp dưới thật sự 'tận tâm'."
Hai chữ "tận tâm" được anh ta nhấn nhá, nghe như một lời khen, lại như một mũi dao châm biếm. Tuệ Mẫn khẽ siết chặt cây bút laser trong tay. Cô biết, người đàn ông này không đơn giản. Anh ta nhìn thấy sự rạn nứt bên trong TK, và anh ta đang thưởng thức nó.
Ngay lúc không khí đang căng như dây đàn, cánh cửa phòng họp khẽ mở. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cửa. Ái My, cô thực tập sinh mới của phòng hành chính, đang rón rén bưng một khay nước vào. Cô mặc chiếc váy hoa nhí có phần trẻ con so với môi trường công sở, gương mặt thanh tú trắng nõn giờ đây ửng đỏ vì hồi hộp. Cô là mặt trời nhỏ ấm áp của Trịnh Phong, nhưng lại là sự phiền phức không cần thiết trong mắt Tuệ Mẫn.
"Em... em xin lỗi làm phiền ạ. Em mang nước cho mọi người." Giọng Ái My lí nhí.
Trịnh Phong, người vừa một giây trước còn đanh mặt lại, bỗng chốc dịu xuống. "Em vào đi, không sao đâu."
Sự thay đổi một trăm tám mươi độ ấy khiến Tuệ Mẫn cảm thấy một vị đắng quen thuộc dâng lên trong cổ họng. Cô quay mặt đi, giả vờ nhìn vào màn hình thuyết trình. Nhưng bi kịch dường như luôn chọn đúng thời điểm để xảy ra. Khi Ái My đi ngang qua bàn trình chiếu, có lẽ do quá run, chân cô vấp phải dây cáp điện.
"A!"
Một tiếng kêu thất thanh vang lên. Cả khay nước trên tay Ái My chao đảo. Ly cà phê đen nóng hổi bay một vòng cung hoàn hảo trong không khí rồi đổ ập xuống chồng tài liệu quan trọng đặt ngay ngắn trên bàn, những trang giấy trắng tinh được in ấn cẩn thận ngay lập tức nhuốm một màu nâu đen nhơ nhuốc. Vài giọt còn bắn lên cả ống kính máy chiếu, khiến hình ảnh của Hoàng Long trên màn hình bỗng nhiên nhòe đi một vệt.
Sự cố xảy ra trong chớp mắt. Cả phòng họp chết lặng. Vài vị trưởng phòng khẽ hít một hơi lạnh. Đây không chỉ là một ly cà phê, đây là bộ mặt của TK trước đối tác quan trọng.
Nhưng phản ứng của Trịnh Phong mới là điều đáng nói. Anh ta không hề liếc nhìn đống tài liệu bị hủy hoại. Phản xạ đầu tiên của anh ta là lao đến bên cạnh Ái My, nắm lấy tay cô gái đang hoảng hốt đến tái mặt.
"Em có sao không? Có bị bỏng ở đâu không?" Giọng anh ta đầy lo lắng, sự quan tâm không hề che giấu. Anh ta thậm chí còn rút khăn giấy ra, nhẹ nhàng lau đi vài giọt cà phê bắn trên mu bàn tay trắng nõn của cô.
Ái My rơm rớm nước mắt. "Em... em không sao... Em xin lỗi... Em thật vô dụng..."
"Không phải lỗi của em. Là do dây điện vướng víu." Trịnh Phong dịu dàng an ủi, hoàn toàn quên mất mình đang ở giữa một cuộc họp triệu đô, quên mất hàng chục con mắt đang đổ dồn về phía mình, và quên mất cả cái nhìn sắc lẻm của Hoàng Long qua màn hình.
Tuệ Mẫn đứng đó, lặng lẽ chứng kiến màn kịch tình yêu rẻ tiền. Trái tim cô không còn đau như hàng trăm lần trước đây. Nó chỉ lạnh đi, lạnh đến mức cô có thể nghe thấy tiếng nó đang dần đóng băng. Vị đắng trong miệng cô giờ đây còn đậm hơn cả ly cà phê kia. Cô là kẻ phản diện, đúng rồi. Một kẻ phản diện luôn phải giữ cho mình một cái đầu lạnh.
"Phòng kỹ thuật," Tuệ Mẫn cất giọng, phá tan sự im lặng ngượng ngùng. Giọng cô không to nhưng đủ quyền uy để mọi người giật mình thoát khỏi vở kịch trước mắt. "Kiểm tra lại hệ thống dây điện. Phòng hành chính, dọn dẹp chỗ này. Thư ký Vương, gửi ngay lập tức bản cứng mới của báo cáo cho các trưởng phòng, đồng thời gửi file PDF qua email cho ban lãnh đạo HL. Chúng ta mất hai phút cho sự cố này."
Cô ra lệnh một cách dứt khoát, không một động tác thừa, không một biểu cảm dư. Cô thậm chí không liếc nhìn Trịnh Phong và Ái My. Cô chỉ đơn giản là giải quyết vấn đề, như cách cô vẫn luôn làm. Cô là người dọn dẹp mớ hỗn độn, dù đó là một hợp đồng sai sót hay một trái tim tan vỡ của ai đó.
Căn phòng lập tức vận hành trở lại theo mệnh lệnh của cô. Mọi người răm rắp làm theo, như một cỗ máy được lập trình sẵn. Sự chuyên nghiệp đến tàn nhẫn của Tuệ Mẫn đã kéo cuộc họp ra khỏi vũng lầy xấu hổ.
Trịnh Phong lúc này mới sực tỉnh, anh ta nhìn Tuệ Mẫn, trong ánh mắt có một tia phức tạp. Anh ta biết cô vừa cứu vãn tình hình, nhưng sự lạnh lùng của cô lại khiến anh ta cảm thấy khó chịu.
Khi mọi thứ gần như đã ổn thỏa, giọng nói trầm khàn của Hoàng Long lại một lần nữa vang lên từ loa, lần này mang theo một ý cười rõ rệt.
"Trưởng phòng Mẫn quả là xử lý khủng hoảng chuyên nghiệp. Nhưng có vẻ nội bộ của TK cần chấn chỉnh lại quy trình. Một dự án triệu đô không nên bị gián đoạn vì một tách cà phê. Phải không, Trịnh tổng?"
Câu nói như một mũi kim châm thẳng vào bong bóng tự ái của Trịnh Phong. Anh ta cứng họng, mặt hơi biến sắc. Đó là một lời chỉ trích trực diện, nhắm vào sự thiếu chuyên nghiệp của anh ta khi đặt tình cảm cá nhân lên trên công việc. Và người khiến anh ta mất mặt, trớ trêu thay, lại đang được Tuệ Mẫn gián tiếp bảo vệ bằng sự chuyên nghiệp của cô.
Tuệ Mẫn khẽ hít một hơi thật sâu. Lần đầu tiên sau nhiều năm, cô cảm thấy một sự hả hê nho nhỏ len lỏi trong lòng. Một cảm giác tội lỗi, nhưng cũng thật ngọt ngào.
Cuộc họp kết thúc sau đó nửa giờ trong một không khí gượng gạo. Ngay khi hình ảnh của đối tác HL vừa tắt, Trịnh Phong đã quay sang Tuệ Mẫn, giọng anh ta không còn dịu dàng mà đã trở nên lạnh lùng.
"Tuệ Mẫn, em không cần phải gay gắt như vậy. Ái My chỉ là vô ý. Em làm thế chỉ khiến con bé thêm sợ hãi và khiến đối tác có cái nhìn không hay về cách chúng ta đối xử với nhân viên."
Tuệ Mẫn ngẩng đầu lên, tháo cặp kính xuống. Lần đầu tiên, cô nhìn thẳng vào mắt Trịnh Phong, đôi mắt không còn sự tôn thờ hay yêu thương, chỉ có một sự trống rỗng đến đáng sợ.
"Tôi chỉ làm đúng chức trách của mình, Trịnh tổng. Nếu anh thấy việc giữ gìn bộ mặt chuyên nghiệp cho tập đoàn là 'gay gắt', vậy thì có lẽ định nghĩa về sự chuyên nghiệp của chúng ta đã khác nhau rồi."
Nói rồi, cô xoay người, sải bước ra khỏi phòng họp, để lại Trịnh Phong sững sờ với câu trả lời của cô. Tiếng giày cao gót của cô nện xuống sàn đá hoa cương từng tiếng dứt khoát, lạnh lùng, như đang giẫm nát mười năm tình cảm câm lặng.
Trở về văn phòng riêng trên tầng 35, Tuệ Mẫn đứng trước bức tường kính khổng lồ, nhìn xuống thành phố đang lên đèn. Những ánh đèn neon đủ màu sắc nhấp nháy, lộng lẫy nhưng vô hồn. Cô nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong tấm kính, một người phụ nữ với gương mặt được trang điểm kỹ càng, che giấu mọi cảm xúc, một kẻ phản diện hoàn hảo trong câu chuyện của người khác. Nhưng kẻ phản diện này đã quá mệt mỏi rồi.
Cô đã nếm trải vị đắng này quá lâu rồi. Vị đắng của sự chờ đợi, vị đắng của sự hy sinh không được công nhận, vị đắng của việc nhìn người mình yêu thương chăm sóc cho một người con gái khác. Đã đến lúc phải nếm thử một hương vị mới. Có thể là vị cay của sự trả thù, hoặc vị mặn của nước mắt, nhưng chắc chắn không thể là vị đắng này nữa. Đêm nay, vở kịch này sẽ hạ màn. Kẻ phản diện sẽ tự viết kịch bản cho chính mình.