Sáng hôm sau, Tuệ Mẫn bước vào đại sảnh của tập đoàn TK đúng bảy giờ ba mươi phút, như mọi ngày trong suốt mười năm qua. Vẫn là bộ vest được ủi phẳng phiu, vẫn là mái tóc búi cao gọn gàng, nhưng có một điều gì đó đã khác. Thay vì màu son nude nhã nhặn thường ngày, hôm nay trên môi cô là một màu đỏ rượu quyến rũ và đầy quyền lực. Cặp kính không gọng cũng được thay bằng một cặp kính gọng đen, khiến đôi mắt cô càng thêm sắc sảo và có phần xa cách. Sự thay đổi nhỏ bé ấy như một lời tuyên ngôn thầm lặng, một đường ranh giới vô hình được vẽ ra.
Nhân viên trong sảnh khẽ cúi đầu chào cô như thường lệ, nhưng họ có thể cảm nhận được một luồng khí lạnh toát ra từ người nữ trưởng phòng vốn đã nổi tiếng là nghiêm túc. Cô lướt qua họ, gật đầu nhẹ một cái, không hơn không kém, rồi bước thẳng vào thang máy dành cho ban lãnh đạo.
Khi thang máy dừng ở tầng 40, Trịnh Phong cũng vừa bước vào. Anh ta trông có vẻ mệt mỏi, có lẽ đã mất ngủ sau cuộc tranh cãi hôm qua. Thấy Tuệ Mẫn, anh ta định mở miệng nói điều gì đó, có thể là một lời xin lỗi, cũng có thể là một lời trách móc khác.
"Tuệ Mẫn, chuyện hôm qua..."
"Chào buổi sáng, Trịnh tổng." Tuệ Mẫn cắt ngang, giọng nói bình thản đến mức lạnh lùng. Cô nhìn thẳng vào dãy số tầng đang nhảy lên, hoàn toàn không nhìn anh ta. "Báo cáo tiến độ dự án 'Bình Minh Xanh' tuần này tôi sẽ gửi cho anh trước năm giờ chiều. Ngoài ra, lịch họp với phòng Marketing đã được dời sang ba giờ chiều nay theo yêu cầu của anh. Còn vấn đề gì nữa không ạ?"
Thái độ công事 công办, rạch ròi đến từng centimet của cô khiến Trịnh Phong khựng lại. Mọi lời anh ta định nói đều nghẹn lại trong cổ họng. Sự xa cách này còn khó chịu hơn cả một cuộc cãi vã. Nó giống như một bức tường kính, anh ta có thể nhìn thấy cô, nhưng không thể chạm vào, và mọi nỗ lực giao tiếp đều bị dội lại một cách vô vọng. Anh ta đành im lặng, cảm thấy một sự bực bội vô cớ dâng lên. Anh ta cho rằng cô đang hờn dỗi, đang "làm mình làm mẩy" một cách thật trẻ con. Anh ta không hề biết rằng, người phụ nữ bên cạnh anh ta không còn là Tuệ Mẫn của ngày hôm qua nữa. Cô không hờn dỗi, cô chỉ đơn giản là đã buông tay.
Cả ngày hôm đó, Tuệ Mẫn làm việc như một cỗ máy được lập trình hoàn hảo. Cô điều hành các cuộc họp, xử lý các báo cáo, trả lời email, tất cả đều hiệu quả đến đáng kinh ngạc. Cô không còn liếc nhìn về phía phòng tổng tài, không còn mang cà phê cho Trịnh Phong vào lúc ba giờ chiều, cũng không còn ở lại sau giờ làm để chờ xem anh ta có cần giúp gì không. Cô tan làm đúng sáu giờ, dứt khoát và chuyên nghiệp.
Khi Tuệ Mẫn vừa thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về, điện thoại nội bộ của cô reo lên. Là giọng hốt hoảng của cô lễ tân.
"Chị Mẫn! Chết rồi chị ơi! CEO của HL, anh Hoàng Long, đang ở dưới sảnh. Anh ấy nói muốn lên gặp thẳng trưởng phòng dự án. Em đã nói là cần phải có lịch hẹn trước nhưng anh ấy..."
Chưa nói dứt câu, Tuệ Mẫn đã nghe thấy tiếng mở cửa văn phòng mình. Hoàng Long đứng sừng sững ngay ngưỡng cửa, phía sau anh ta là hai trợ lý và Trịnh Phong đang vội vã chạy theo, gương mặt có phần khó coi. Chuyến thăm đột ngột này rõ ràng không hề được báo trước.
Hoàng Long mặc một bộ vest màu xanh navy đắt tiền, phong thái đĩnh đạc và tự tin của anh ta lấn át hoàn toàn không khí trong căn phòng. Anh ta không thèm liếc nhìn ai khác, đôi mắt sói của anh ta khóa chặt vào Tuệ Mẫn, người đang đứng bên bàn làm việc, tay vẫn còn cầm chiếc túi xách.
"Trưởng phòng Mẫn, cô chuẩn bị về sao?" Anh ta nhếch mép cười, một nụ cười không mấy thân thiện. "Thật không may, tôi lại có vài thắc mắc về dự án cần 'người chịu trách nhiệm chính' giải đáp ngay lập tức."
Anh ta cố tình nhấn mạnh cụm từ "người chịu trách nhiệm chính", một sự ám chỉ đầy khiêu khích, gián tiếp gạt Trịnh Phong sang một bên. Trịnh Phong sầm mặt lại. "Hoàng tổng, có vấn đề gì anh có thể trao đổi với tôi. Trưởng phòng Mẫn đã hết giờ làm việc."
Hoàng Long bật cười, một tiếng cười trầm và vang. "Trịnh tổng, tôi đến đây để nói về công việc, về những chi tiết mà chỉ người trực tiếp điều hành mới nắm rõ. Tôi không có thời gian cho những cuộc nói chuyện vòng vo qua nhiều cấp bậc. Trưởng phòng Mẫn, cho tôi mười lăm phút."
Đó không phải một lời đề nghị, đó là một mệnh lệnh. Tuệ Mẫn đặt chiếc túi xách xuống bàn. Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Hoàng Long, không hề nao núng. "Mời Hoàng tổng ngồi. Anh muốn biết về vấn đề gì?"
Thái độ bình tĩnh của cô khiến Hoàng Long có chút bất ngờ, rồi nhanh chóng chuyển thành sự hứng thú. Anh ta ra hiệu cho trợ lý và cả Trịnh Phong đang đứng lúng túng ở cửa. "Mọi người ra ngoài đi. Tôi cần nói chuyện riêng với trưởng phòng Mẫn."
Bị chính đối tác "đuổi" ra khỏi văn phòng của nhân viên cấp dưới mình, Trịnh Phong cảm thấy một sự nhục nhã chưa từng có. Nhưng trước thái độ áp đảo của Hoàng Long, anh ta chỉ có thể nghiến răng bỏ đi.
Cánh cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại Tuệ Mẫn và Hoàng Long. Không khí lập tức trở nên căng thẳng, như một cuộc đối đầu thầm lặng. Hoàng Long không ngồi xuống ghế sofa dành cho khách. Anh ta bước tới, chống hai tay lên bàn làm việc của Tuệ Mẫn, cơ thể cao lớn đổ về phía trước, tạo thành một chiếc lồng vô hình vây lấy cô.
"Cô không sợ tôi à?" Anh ta hỏi, giọng trầm xuống.
"Tại sao tôi phải sợ?" Tuệ Mẫn đáp, không hề lùi lại. "Nếu anh ở đây để nói về công việc, tôi có đủ chuyên môn để trả lời. Nếu vì mục đích khác, tòa nhà có đội ngũ an ninh rất chuyên nghiệp."
Hoàng Long bật cười, lần này trong tiếng cười có sự tán thưởng thật sự. "Thú vị. Cô rất thú vị." Anh ta đứng thẳng dậy, đi một vòng quanh phòng, ánh mắt đánh giá từng chi tiết, từ những chồng hồ sơ được sắp xếp ngăn nắp đến tấm bằng khen treo trên tường. "Báo cáo của cô rất chi tiết, nhưng quá an toàn. Tôi muốn biết những rủi ro mà cô không viết ra giấy."
Và thế là, một cuộc tra khảo không chính thức bắt đầu. Hoàng Long không hỏi những câu có sẵn trong báo cáo. Anh ta đưa ra những tình huống giả định hóc búa, những vấn đề về nhân sự, về xung đột văn hóa, về khả năng tham nhũng trong khâu mua sắm vật tư. Mỗi câu hỏi đều là một nhát dao sắc bén, nhắm thẳng vào những điểm yếu nhất của dự án.
Nhưng Tuệ Mẫn không phải là một tay mơ. Cô là người đã sống chết với dự án này suốt sáu tháng qua. Cô trả lời từng câu một, mạch lạc, logic, đưa ra những con số chính xác và cả những giải pháp dự phòng mà cô đã âm thầm chuẩn bị. Cuộc đối thoại của họ không còn là tra hỏi, mà biến thành một cuộc đấu trí đỉnh cao. Sự sắc bén của anh và sự thông tuệ của cô va vào nhau, tóe lên những tia lửa của sự thán phục và một sức hút kỳ lạ.
Sau gần nửa giờ, Hoàng Long cuối cùng cũng im lặng. Anh ta nhìn Tuệ Mẫn, ánh mắt sâu thẳm. "Cô giỏi hơn những gì tôi tưởng."
"Tôi chỉ làm tốt công việc của mình." Tuệ Mẫn đáp, giọng vẫn đều đều.
"Không," Hoàng Long lắc đầu. "Cô đang gồng gánh cả một dự án trên vai, trong khi sếp của cô thì bận đi dỗ một cô thực tập sinh. TK đang lãng phí tài năng của cô."
Câu nói thẳng thắn của anh ta khiến Tuệ Mẫn khựng lại. Anh ta nhìn thấu tất cả.
Hoàng Long bước tới cửa, tay đã đặt lên nắm đấm. Anh ta đột ngột quay lại, nhìn cô. "Tối mai có tiệc mừng ký kết giai đoạn một ở quán bar The Summit. Tôi hy vọng Trưởng phòng Mẫn sẽ có mặt." Anh ta dừng lại một chút, rồi nói tiếp, giọng khẽ hơn, đủ để chỉ mình cô nghe thấy. "Có vài chi tiết về 'quy trình nội bộ' mà tôi muốn bàn riêng với cô."
Lời mời mang theo một tầng ý nghĩa khác. Nó vừa là công việc, lại vừa là một sự trêu chọc cá nhân. Anh ta đang nhắc lại sự cố ngày hôm qua, và đang mở ra một cánh cửa cho một cuộc trao đổi khác, riêng tư hơn.
Nói rồi, anh ta mở cửa và bỏ đi, để lại Tuệ Mẫn đứng một mình trong căn phòng tĩnh lặng. Cô nhìn theo bóng lưng cao lớn, thẳng tắp của anh ta khuất dần sau hành lang. Một cảm giác kỳ lạ, một sự xáo trộn chưa từng có len lỏi trong lòng cô. Nó không phải là sự rung động ngọt ngào như khi ở bên Trịnh Phong ngày xưa, mà là một cảm giác nguy hiểm, một sự tò mò đầy phấn khích. Giống như một người đã ăn nhạt quá lâu, nay bỗng được nếm thử một loại gia vị mới, cay nồng và đầy mê hoặc. Đó là một vị ngọt xa lạ, một vị ngọt vừa chớm nơi đầu môi.