Chuyến bay từ Vũng Tàu về Sài Gòn, Tuệ Mẫn và Hoàng Long cố tình ngồi cách xa nhau. Anh ngồi khoang thương gia, cô ngồi ở khoang phổ thông. Suốt một tiếng đồng hồ trên máy bay là khoảng lặng hiếm hoi để Tuệ Mẫn tự vấn lòng mình.
Chuyện gì đã xảy ra vậy? Cô, một người luôn sống theo lý trí và quy tắc, lại có thể dễ dàng ngã vào vòng tay của một người đàn ông như Hoàng Long. Anh ta nguy hiểm, mưu mô, và mối quan hệ này rõ ràng là một canh bạc được ăn cả ngã về không. Nhưng ở bên anh ta, lần đầu tiên cô cảm nhận được thế nào là được sống, được khao khát, được tôn trọng. Cảm giác tội lỗi vì đã "phản bội" lại thứ tình cảm đơn phương với Trịnh Phong vẫn còn đó, nhưng nó mờ nhạt dần, bị thay thế bởi một cảm giác tự do đầy phấn khích. Cô không biết mối quan hệ này sẽ đi về đâu, nhưng cô biết chắc một điều: cô không hối hận.
Khi cô trở lại văn phòng của TK Corp vào chiều hôm đó, không khí có phần khác lạ. Mọi người chào đón cô như một người hùng vừa thắng trận trở về. Tin tức cô một mình "dẹp loạn" được nhà cung cấp khó tính đã lan đi khắp nơi. Ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt nể phục.
Chỉ có một người là không. Trịnh Phong.
Anh ta gọi cô vào phòng để nghe báo cáo. Anh ta ngồi trên ghế CEO, lắng nghe cô trình bày một cách lạnh nhạt, không một lời khen ngợi. Khi cô kết thúc, anh ta chỉ gật đầu.
"Làm tốt lắm. Nhưng lần sau đừng tự ý quyết định mọi chuyện như vậy. Dù sao tôi vẫn là người chịu trách nhiệm cao nhất của dự án này."
Đó là một lời khẳng định quyền lực, một nỗ lực nhằm kéo cô trở lại vị trí của một cấp dưới. Tuệ Mẫn hiểu. Anh ta đang cảm thấy bị đe dọa bởi sự thành công và độc lập của cô. Cô chỉ gật đầu. "Tôi hiểu rồi, Trịnh tổng."
Cuộc họp giao ban nhanh chóng sau đó càng thể hiện rõ sự khó chịu của Trịnh Phong. Anh ta liên tục đặt ra những câu hỏi vặn vẹo, ngắt lời cô, và đưa ra những ý kiến trái ngược một cách vô lý. Nhưng Tuệ Mẫn, với sự tự tin mới mẻ, đã bình tĩnh hóa giải tất cả. Cô dùng logic và số liệu để đáp trả, khiến những lời của Trịnh Phong trở nên nhỏ nhen và thiếu tầm nhìn. Vài trưởng nhóm khác cũng nhận ra điều đó, họ bắt đầu hướng về phía Tuệ Mẫn để xin ý kiến, gần như phớt lờ vị CEO của mình.
Buổi chiều kết thúc trong sự căng thẳng. Khi Tuệ Mẫn đang thu dọn đồ đạc, Ái My lại lon ton chạy đến, trên tay cầm một ly trà sâm nóng hổi.
"Chị Mẫn, chị vất vả rồi. Chị uống cho lại sức ạ."
"Cảm ơn em." Tuệ Mẫn nhận lấy ly trà, dù cô không thực sự muốn.
"Áo khoác của chị này, để em mang đi treo giúp chị nhé." Ái My tỏ ra xun xoe, cầm lấy chiếc áo khoác vest mà Tuệ Mẫn vừa vắt lên thành ghế.
Tuệ Mẫn định từ chối, nhưng Ái My đã quá nhanh nhẹn. Và rồi, điều cô không bao giờ ngờ tới đã xảy ra. Khi Ái My nhấc chiếc áo khoác lên, một vật nhỏ bằng kim loại từ trong túi áo rơi ra, lăn một vòng trên sàn nhà và dừng lại ngay cạnh chân bàn. Tiếng "cạch" nhỏ nhưng đủ để gây chú ý trong văn phòng đang dần thưa người.
Đó là một chiếc khuy măng sét (cufflink) bằng bạc, thiết kế hình con sói rất tinh xảo và đắt tiền. Rõ ràng nó không phải là thứ thuộc về phụ nữ.
"Ơ, chị Mẫn, chị đánh rơi cái gì này..." Ái My cúi xuống, nhặt chiếc khuy măng sét lên, đôi mắt to tròn mở lớn đầy tò mò. "Cái này đẹp quá! Của đàn ông phải không chị?"
Trái tim Tuệ Mẫn như ngừng đập trong một giây. Cô nhận ra nó ngay lập tức. Đó là khuy măng sét của Hoàng Long, có lẽ nó đã vướng vào áo cô trong lúc vội vã mặc đồ vào sáng nay. Một dấu vết chết người. Một bằng chứng không thể chối cãi về chuyến đi của cô.
Toàn bộ sự việc diễn ra ngay trước cửa phòng làm việc của Trịnh Phong, nơi anh ta đang đứng, tay cầm một tập tài liệu, tình cờ chứng kiến tất cả. Ánh mắt anh ta dán chặt vào chiếc khuy măng sét trên tay Ái My, rồi từ từ ngước lên nhìn Tuệ Mẫn. Sự ngạc nhiên ban đầu nhanh chóng chuyển thành một tia nghi ngờ sắc lạnh. Anh ta biết rõ gu thời trang của mình, và chiếc khuy măng sét kia chắc chắn không phải của anh ta.
Thời gian như ngưng đọng. Tuệ Mẫn cảm thấy máu trong người như đông lại. Dấu vết của đêm nồng cháy ở Vũng Tàu, giờ đây đang nằm trong tay Ái My, và phơi bày ra trước con mắt của Trịnh Phong. Trò chơi của cô, dường như vừa xuất hiện một biến số không lường trước được.