Buổi chiều mùa thu, bầu trời xám xịt phủ lên thành phố một lớp bụi mờ, từng cơn gió lạnh mang theo lá khô lả tả bay. Minh An ngồi co ro trong quán cà phê nhỏ gần công ty, trước mặt là chiếc laptop đã cũ, màn hình phản chiếu gương mặt mệt mỏi của một chàng trai ngoài hai mươi lăm.
Anh làm việc cho một công ty phần mềm, ngày ngày giam mình trong những dòng code dài bất tận. Cuộc sống của Minh An đều đặn như một chiếc máy: sáng đi làm, tối về nhà, ăn uống qua loa rồi lại ôm máy tính đến khuya. Đôi khi, anh cảm thấy mình như một bánh răng bé nhỏ trong guồng quay khổng lồ của xã hội hiện đại – một thế giới ồn ào, vội vã nhưng trống rỗng.
"Ngày nào cũng thế này thì chán chết mất…" – Minh An thở dài, khẽ nhấp một ngụm cà phê đắng. Anh nhìn ra đường, nơi những dòng xe cuồn cuộn lao đi, đèn xe sáng lóa như những vệt sao băng vụt qua màn đêm. Giữa nhịp sống gấp gáp ấy, anh thấy mình nhỏ bé, vô định.
Khoảng tám giờ tối, Minh An thu dọn đồ đạc, rời khỏi quán. Con phố sau cơn mưa lấp loáng ánh đèn vàng, hơi nước bốc lên mờ ảo. Anh bước đi chậm rãi, tai nghe bật bài nhạc quen thuộc. Đang mải chìm trong giai điệu, bỗng phía trước vang lên tiếng va chạm chói tai – rầm!
Một chiếc xe máy bị ô tô tông mạnh, người thanh niên ngã xuống đường, máu loang đỏ nền nhựa ướt lạnh. Không kịp nghĩ, Minh An lao tới.
"Anh ơi, anh có sao không?" – Minh An quỳ xuống, cố lay gọi. Người bị nạn thở dốc, máu chảy không ngừng. Anh nhìn quanh, nhưng dòng người chỉ dừng lại vài giây rồi tiếp tục phóng đi, chẳng ai muốn vướng vào phiền phức.
Không còn thời gian, Minh An quyết định kéo nạn nhân vào lề. Nhưng vừa xoay người, ánh đèn xe từ phía sau chói lóa rọi tới, kèm theo tiếng còi inh ỏi. Một chiếc xe tải lao đến. Anh chỉ kịp nghe tiếng phanh gấp, rồi tất cả chìm vào khoảng tối mịt mùng.
Minh An choàng tỉnh trong cơn choáng váng. Trước mắt anh không còn là đường phố, xe cộ hay đèn neon rực rỡ, mà là cánh rừng mênh mông. Trời đêm sáng mờ dưới ánh trăng tròn, gió thổi qua rặng tre, lá xào xạc như tiếng thì thầm. Không gian yên tĩnh đến kỳ lạ, khác hẳn tiếng ồn ã nơi thành thị.
Anh bật dậy, hoang mang nhìn quanh. “Mình… đang ở đâu thế này?” – giọng nói khàn khàn vang lên trong khoảng không vắng lặng.
Cơ thể đau nhức, nhưng Minh An vẫn cố lê bước. Quần áo anh mặc đã biến đổi: bộ sơ mi, quần jean lúc nãy giờ không thấy đâu, thay vào đó là trường sam vải thô màu xanh xám, kiểu dáng giống như trong phim cổ trang.
Trái tim Minh An đập thình thịch, ý nghĩ đầu tiên lóe lên: “Mình bị đưa vào phim trường ư?” Nhưng quanh đây không hề có máy quay, không ánh đèn, không cả tiếng người. Chỉ có rừng cây, tiếng côn trùng và mùi đất ẩm nồng nặc.
Anh đi loạng choạng ra bìa rừng, và rồi trước mắt mở ra một cảnh tượng khiến anh sững sờ. Xa xa là một thành trì cổ đại, tường thành bằng gạch đá, đuốc cháy sáng rực trên cổng lớn. Những bóng lính gác mặc giáp đồng đi tuần, dáng vẻ uy nghiêm. Con đường dẫn vào thành đông nghịt người gồng gánh, ngựa xe, tiếng rao hàng vang vọng.