vì sao đưa anh tới

Chương 2: Trở Về Quá Khứ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

“Không thể nào… Đây là… thời cổ đại sao?”

Minh An dụi mắt liên tục, nhưng tất cả vẫn hiện rõ mồn một. Một cảm giác hoảng loạn dâng trào: trí óc lý trí mách bảo đây là mơ, nhưng từng hơi thở, từng bước chân lại chân thực đến rùng mình.

Anh lẩn vào đám đông, cố che giấu vẻ lạ lẫm. Người dân xung quanh mặc han phục, nói chuyện bằng thứ ngôn ngữ cổ xưa, nhưng kỳ lạ thay, Minh An vẫn hiểu được. Có lẽ, khi bị đưa tới đây, anh đã “được” ban cho khả năng thích nghi.

Đi được một đoạn, bụng anh réo lên. Đói cồn cào, anh dừng lại trước một quán ăn ven đường. Mùi thịt nướng, bánh bao nóng hổi khiến nước bọt trào ra. Nhưng sờ vào người, anh chẳng có ví, chẳng có tiền. Chỉ là một chiếc túi vải nhỏ, bên trong có vài đồng tiền đồng xưa cũ.

Anh lén lấy một cái bánh, định bỏ đi. Nhưng chưa kịp, bàn tay thô ráp của gã chủ quán túm chặt.

“Thằng nhãi kia! Ăn trộm à?” – hắn quát, kéo Minh An ngã dúi dụi xuống đất. Đám đông lập tức xúm lại.

Minh An lúng túng, chưa kịp giải thích thì một giọng nói trong trẻo vang lên:

“Chủ quán, xin bỏ qua cho hắn. Ta sẽ trả tiền.”

Người vừa xuất hiện là một cô gái mặc y phục trắng tinh, dung nhan thanh thoát như tiên nữ. Đôi mắt nàng sáng long lanh, nụ cười nhẹ khiến cả phố xá dường như ngưng lại. Nàng bước đến, đưa vài đồng tiền cho gã chủ, rồi kéo Minh An đứng lên.

“Ngươi thật vụng về. Nếu không biết cách sống ở đây, e rằng sớm muộn cũng gặp họa.” – cô gái khẽ nói, ánh mắt vừa trách vừa thương hại.

Minh An sững người. Anh chưa từng gặp ai có vẻ đẹp thuần khiết đến thế. Trong giây phút ấy, anh cảm giác như định mệnh đã an bài, đưa anh từ hiện đại đến đây chỉ để gặp nàng.

Anh ngập ngừng hỏi:

“Cô… cô là ai?”

Nàng mỉm cười, đáp gọn:

“Ta là Tử Yên.”

Khoảnh khắc ấy, trong lòng Minh An khẽ dậy sóng. Anh không biết cuộc đời mình sắp bước sang một chương hoàn toàn khác, nơi tình yêu và số phận đan xen cùng bao thử thách.Tử Yên dìu Minh An đi khỏi đám đông. Bước chân nàng nhẹ như gió, dáng vẻ thanh thoát khiến bao ánh mắt ngoái nhìn. Minh An lúng túng đi theo, trong lòng vừa cảm kích vừa bất an.

“Ngươi từ đâu tới? Ăn mặc thì kỳ lạ, hành động thì ngờ nghệch. Ta thấy ngươi chẳng giống người nơi này.” – Tử Yên khẽ hỏi khi cả hai đã rẽ vào một con hẻm vắng.

Minh An nghẹn lời. Chẳng lẽ nói thật rằng mình là người đến từ tương lai? Nghĩ đến thôi cũng thấy hoang đường. Anh chỉ cười gượng:

“Ta… bị lạc. Chưa quen nơi này.”

Nàng nhìn anh chăm chú, đôi mắt sâu thẳm như muốn xuyên thấu mọi lời dối trá. Nhưng rồi Tử Yên chỉ khẽ thở dài:

“Dù sao cũng phải tìm chỗ nghỉ qua đêm. Đi theo ta.”

Con đường dẫn ra khỏi khu chợ nhộn nhịp, vòng vèo qua nhiều ngõ nhỏ. Minh An nhận ra thành trì này rộng lớn hơn anh tưởng. Đèn lồng đỏ treo dọc hai bên đường, hắt bóng rung rinh trên vách tường rêu phong. Mùi hương nhang trầm phảng phất, hòa lẫn tiếng trống canh xa xa, tất cả tạo nên một bầu không khí huyền ảo đến lạ thường.

Cuối cùng, hai người dừng trước một ngôi nhà nhỏ nép mình sau vườn trúc. Cánh cửa gỗ khẽ mở, bên trong bày biện giản dị: bàn ghế gỗ, giường tre, ngọn đèn dầu leo lét tỏa ánh sáng vàng dịu.

“Ngươi cứ tạm ở đây. Ta sẽ lo ít thức ăn. Nhưng nhớ… đừng để lộ thân phận, kẻo rước họa vào thân.” – Tử Yên dặn dò.

Khi nàng rời đi, Minh An ngồi thẫn thờ nhìn căn phòng xa lạ. Trái tim anh đập loạn, trí óc quay cuồng. Mọi thứ quá thật, quá rõ ràng – chẳng thể là mơ. Anh nắm chặt bàn tay, tự véo mạnh vào cánh tay mình. Đau buốt.

“Mình… thật sự không còn ở thế giới cũ nữa sao?” – Minh An thì thầm.

Ngoài kia, gió đêm thổi qua rặng trúc, tiếng lá va vào nhau nghe như tiếng thì thầm từ quá khứ. Ánh trăng lạnh xuyên qua khe cửa, hắt xuống gương mặt đầy hoang mang của chàng trai hiện đại.

Một khởi đầu mới đã bắt đầu – và Minh An chưa biết, cuộc gặp gỡ với Tử Yên đêm nay chính là bước ngoặt thay đổi cả vận mệnh đời anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×