Sương mù buổi sáng quấn quít trên những đỉnh núi hoang của Thần Vực, khiến mọi vật trở nên mờ ảo, như thể không gian và thời gian đều bị kéo giãn. Trên ngọn núi cao nhất của Tông Môn Lăng Thanh, từng tia sáng yếu ớt của bình minh len lỏi qua những tầng mây trắng, chiếu xuống mặt đất nhấp nhô những phiến đá cổ, phủ đầy rêu xanh. Nhưng ánh sáng ấy cũng không đủ sưởi ấm cho một tâm hồn đang run rẩy vì tuyệt vọng.
Lăng Vân đứng trước sân chính của Tông Môn, đôi mắt lạnh lùng nhìn những bậc thang dẫn lên điện chính. Phía trên, cờ phướn tông môn phấp phới trong gió, từng nét rồng phượng thêu trên lụa đỏ trở nên sống động như đang trêu ngươi. Hắn – một thiếu niên mười sáu tuổi, vóc người nhỏ bé, gầy guộc, khuôn mặt còn giữ nét hồn nhiên của tuổi trẻ – nhưng ánh mắt đã khắc sâu sự dằn vặt, oán hận và tuyệt vọng.
"Vốn dĩ… ta không thể ở lại nữa," Lăng Vân lẩm bẩm, giọng nói run run nhưng lại chứa đựng một ý chí chưa từng có. Những năm tháng qua, hắn đã chịu đựng vô số lời nhạo báng, kỳ thị và khinh rẻ từ chính tông môn của mình. Người ta gọi hắn là phế vật, căn cốt yếu kém, không có tiềm năng tu luyện, không xứng đáng với dòng máu Lăng gia. Bao nhiêu lần thất bại trong các bài kiểm tra nội lực, bao nhiêu lần chứng kiến những đồng môn đồng tuổi vượt mình, trái tim hắn như bị bóp nghẹt bởi nỗi nhục và bất lực.
Hôm nay, mọi thứ sẽ kết thúc.
Sư trưởng Lăng Thanh, một người đàn ông đứng tuổi, dáng vẻ uy nghi, ánh mắt lạnh như băng, đang đứng trên bậc thang điện chính, quan sát từng chuyển động của Lăng Vân. Bên cạnh là các trưởng lão và những đệ tử ưu tú, tất cả ánh mắt đều tập trung vào thiếu niên gầy gò này, chẳng che giấu nổi sự khinh miệt.
“Lăng Vân,” sư trưởng lên tiếng, giọng trầm nhưng lạnh lùng, vang vọng cả sân chính. “Ta đã nhìn ngươi từ khi ngươi mới chập chững luyện công. Bao năm qua, ngươi không hề tiến bộ, căn cốt lại phế vật, nội lực yếu ớt, bản lĩnh thua kém đồng môn. Ngươi… không xứng với danh phận Lăng gia và tông môn.”
Không một tiếng trả lời, Lăng Vân cúi đầu. Trái tim hắn đau nhói, nhưng cũng như được giải thoát khỏi gánh nặng của những năm tháng chịu nhục.
Sư trưởng hít một hơi dài, giọng lạnh lùng vang lên như sấm nổ: “Ngươi bị khai trừ khỏi tông môn. Từ nay, mọi danh phận, học tập, quyền lợi… đều bị xóa bỏ. Ta ra lệnh, đem phế vật này đến Vực Tử Thần để tẩy rửa, để ngươi biết thế nào là tử thần đối xử với những kẻ yếu đuối!”
Lăng Vân đứng lặng, không phản kháng. Nghe câu lệnh ấy, hắn cảm thấy như tim mình bị một bàn tay vô hình bóp chặt. Nhưng sâu trong đáy lòng, hắn lại thấy một tia lửa – không phải sợ hãi, mà là một quyết tâm mới mẻ. “Nếu định mệnh muốn ta chết, ta sẽ… chứng minh một điều,” hắn thầm nghĩ, đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh lùng, cứng cỏi hơn bao giờ hết.
Các trưởng lão bước xuống, dẫn hắn đi. Mỗi bước đi qua sân chính đều vang vọng như tiếng nhịp của tử thần. Các đệ tử khác đứng nép một bên, tránh nhìn trực diện, sợ bị liên lụy. Không khí xung quanh đặc quánh, gió thổi qua khiến lá cây rì rào như thì thầm những lời nhắc nhở: “Yếu đuối không được sống.”
Hành trình đến Vực Tử Thần dài hơn bất cứ con đường nào hắn từng đi. Núi non hiểm trở, sương mù dày đặc, những phiến đá dựng đứng như những mũi tên nhọn đâm thẳng vào đôi chân trần, khiến bước đi của hắn trở nên khó nhọc. Nhưng hắn vẫn bước. Không phải vì sợ hãi, mà vì một thứ khác – sự căm phẫn và quyết tâm sống sót.
Khi đến miệng vực, hắn bị giam chặt bằng vòng pháp ấn của tông môn. Nhìn xuống vực thẳm, bóng tối sâu thẳm như vô tận, thỉnh thoảng lại lóe lên những hình thù kỳ dị, giống như sinh vật cổ đại chưa từng xuất hiện trên thế gian. Sương mù cuốn quanh, ánh sáng mặt trời không thể xuyên qua. Không một âm thanh nào ngoài tiếng gió rít qua những phiến đá và tiếng tim hắn đập rộn rã trong lồng ngực.
Sư trưởng đứng trước miệng vực, nâng tay phóng ra một luồng đạo khí lạnh lẽo. Giọng lạnh như băng: “Ngươi hãy nhớ kỹ, Lăng Vân. Tông môn không bao giờ dung thứ kẻ yếu. Hãy để Vực Tử Thần dạy ngươi bài học cuối cùng!”
Một lực lượng vô hình bao quanh Lăng Vân, kéo hắn ra khỏi mặt đất, hất mạnh xuống vực sâu. Gió rít lên, mang theo âm thanh xé gió, hắn rơi xuống. Mọi thứ trở nên tối đen, như thế giới sụp đổ.
Nhưng trước khi va chạm vào đáy vực, một luồng sáng lạnh bỗng lóe lên, bao quanh cơ thể hắn. Cảm giác đau đớn biến mất, thay vào đó là sự trôi nổi lạ kỳ. Lăng Vân cảm nhận một luồng năng lượng cổ xưa, huyền bí, thấm vào từng thớ thịt, từng mạch máu. Căn cốt yếu kém, từng bị tông môn coi là phế vật, giờ bỗng rung lên nhịp điệu chưa từng có.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Lăng Vân nhìn thấy một bóng người lạ, cao lớn, tỏa ra hào quang lạnh lẽo nhưng uy nghi, mắt đỏ như lửa, thân hình bao phủ trong luồng linh khí cổ xưa.
“Ngươi… là ai?” hắn hỏi, giọng run run, nhưng trong tim lại dâng lên một niềm hy vọng kỳ lạ.
Một giọng nói vang vọng, như từ vách núi sâu thẳm vọng tới:
“Ta là Tiên Cổ, linh hồn tồn tại hơn ngàn năm. Ngươi sắp chết, nhưng ta sẽ cứu ngươi… nếu ngươi đồng ý hợp nhất với ta. Sức mạnh vượt trên mọi tu luyện nhân gian, nhưng đổi lại, linh hồn ngươi sẽ bị thử thách.”
Lăng Vân im lặng, tim đập thình thịch. Trước mắt là cơ hội sống sót duy nhất, nhưng cũng là ranh giới mỏng manh giữa nhân tính và sức mạnh tuyệt đối. Hắn nghĩ về những năm tháng bị khinh miệt, những trận đấu thất bại, những nỗi nhục nhã giằng xé tâm can. Một quyết định lóe lên trong đầu: “Ta… đồng ý. Dù phải trả giá gì, ta cũng không để mình bị khuất phục nữa.”
Tiếng gió như ngừng thổi. Cơ thể hắn bị bao phủ bởi luồng sáng lạnh lẽo, từng tế bào rung lên, từng mạch máu bừng sáng. Lăng Vân cảm nhận năng lực cổ xưa tràn vào, biến đổi từng thớ thịt, từng tinh hoa trong cơ thể. Mọi đau đớn, mọi yếu đuối bị xóa sạch. Hắn không còn là phế vật nữa.
Và rồi, trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi rơi xuống đáy vực, Lăng Vân – giờ đã khác – cảm nhận được sự sống trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Một luồng ánh sáng rực rỡ bùng lên, xé toang màn sương mù, và hắn bay lên giữa vực thẳm, đứng vững trên không trung, cơ thể phát sáng như một huyền nhân vừa sinh ra từ cổ tích.
Tiếng gió rít qua núi non giờ như tiếng hò reo, như thể cả Thần Vực đang chào đón sự hồi sinh của một sinh mệnh mới.
Trong lòng Lăng Vân, một quyết tâm lạnh lùng hiện rõ:
“Ta sẽ sống… và một ngày, sẽ khiến tông môn kia phải cúi đầu. Sức mạnh… sẽ không còn chỉ để tự vệ. Nó sẽ là công cụ… để trả thù!”