vĩnh hằng thần vực

Chương 2: Vực Tử Thần


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khoảnh khắc hồi sinh đầy kỳ lạ, Lăng Vân cảm giác cơ thể mình bừng sáng, từng thớ thịt, từng mạch máu như được đập lại nhịp mới. Nhưng không gian xung quanh vẫn tối đen, chỉ có luồng sáng huyền bí của Tiên Cổ bao bọc hắn. Vực Tử Thần – nơi mọi sinh linh yếu kém bị hủy diệt – giờ trở nên khác lạ. Nó không còn là vực thẳm của tuyệt vọng mà là cánh cửa dẫn đến sức mạnh vô song.

“Ngươi sẽ sống,” giọng Tiên Cổ vang vọng trong tâm trí Lăng Vân. “Nhưng muốn tồn tại trong Vực Tử Thần, ngươi phải học cách hòa hợp với dòng linh khí cổ xưa. Đây không phải tu luyện bình thường. Ta sẽ hướng dẫn, nhưng quyết định cuối cùng là ở ngươi.”

Lăng Vân gật đầu, tim đập rộn rã. Hắn chưa bao giờ cảm thấy mình mạnh mẽ đến vậy. Mọi nhục nhã, mọi thất bại trước kia giờ như tan biến, thay vào đó là khát vọng sống mãnh liệt, khát vọng biến phế vật thành huyền nhân.

Vực Tử Thần không giống bất cứ nơi nào trên Thần Vực. Những bức tường đá dựng đứng xung quanh hắn đầy những hình khắc cổ xưa, phát ra ánh sáng tím nhạt. Không gian như trôi lơ lửng giữa vô tận, sương mù đặc quánh quấn quanh những phiến đá, và những sinh vật kỳ dị chập chờn phía xa, đôi mắt đỏ rực như những ngôi sao lạ lùng.

“Ngươi phải luyện cốt, khai mở huyệt đạo và kết hợp linh khí với bản thân. Nếu thất bại, dòng linh khí sẽ xé nát cơ thể, và ngươi sẽ thực sự trở thành phế vật… bị tuyệt diệt mãi mãi,” Tiên Cổ cảnh báo.

Lăng Vân hít một hơi thật sâu. Hắn chậm rãi ngồi xuống, nhắm mắt lại, để dòng khí trong cơ thể hòa cùng linh khí cổ xưa tràn vào từng mạch máu. Ban đầu, cảm giác như bị hàng ngàn mũi dao nhọn đâm xuyên, đau đớn đến mức hắn tưởng chừng sẽ gục ngã. Nhưng nhờ Tiên Cổ dẫn dắt, hắn dần nhận ra cách điều hòa, cảm nhận từng nhịp điệu của linh khí, từng rung động trong huyệt đạo.

Thời gian trong Vực Tử Thần trôi khác thường. Một giờ ở đây có thể tương đương với cả tháng bên ngoài. Ngày qua ngày, Lăng Vân luyện tập không biết mệt mỏi. Hắn cảm nhận sức mạnh trong từng tế bào mình thay đổi: cốt khí tăng mạnh, nội lực dần hình thành, da thịt săn chắc, mắt sáng rực như thiên nhãn, thính giác và xúc giác trở nên nhạy bén.

Trong lúc luyện tập, Lăng Vân cũng đối diện thử thách từ cổ thần Tiên Cổ. Những bóng hình kỳ quái hiện ra trong tâm trí, biến hóa thành người quen, đồng môn, thậm chí cả sư phụ và sư trưởng. Tiên Cổ nói: “Đây là thử thách cuối cùng để ngươi giữ lại nhân tính. Nếu ngươi không vượt qua, linh hồn ngươi sẽ bị ta chiếm trọn, trở thành công cụ hủy diệt.”

Hắn chống lại sự thôi thúc ấy, mỗi lần thất bại, hắn lại cảm nhận sự mất mát từng phần tâm hồn. Nhưng cùng lúc, sức mạnh hắn nhận được lại tăng lên. Khi cơn mê lực của cổ thần kéo đến mạnh nhất, Lăng Vân dùng ý chí của bản thân để kháng cự, và lần đầu tiên, hắn tạo ra một luồng khí thuần khiết riêng biệt, một phần linh lực không bị chi phối bởi Tiên Cổ.

Một ngày, khi hắn luyện công ở gần vực sâu nhất, một sinh vật kỳ dị xuất hiện. Nó to lớn, toàn thân bao phủ vảy đen nhám, mắt đỏ như lửa, tiếng gầm vang cả vực thẳm. Sinh vật này là hiện thân của những linh lực phế bỏ trong Vực Tử Thần, chuyên tiêu diệt kẻ yếu. Lăng Vân không hề run sợ. Hắn hít sâu, tập trung toàn bộ cốt khí và linh lực vừa khai mở, tung ra chiêu thức đầu tiên mà Tiên Cổ hướng dẫn: Linh Hỏa Phản Quang.

Linh lực bùng lên, bao quanh cơ thể hắn như lớp giáp sáng tím, phản chiếu mọi âm thanh và ánh sáng xung quanh. Sinh vật lao đến, nhưng từng cú đánh của nó bị luồng linh lực phản chiếu, bật ngược lại khiến nó lảo đảo. Lăng Vân chớp thời cơ, vận công hoàn thiện chiêu thức, phát ra luồng sáng chói lòa, xé tan sinh vật kỳ dị, tan biến thành những tia sáng tím rực rỡ, biến mất giữa không gian.

Tiếng gió rít qua Vực Tử Thần như vỗ về, và Lăng Vân cảm nhận lần đầu tiên vị ngọt của chiến thắng. Nhưng Tiên Cổ trong tâm trí thì bình thản: “Chỉ là sinh vật thứ cấp. Thử thách thật sự còn ở phía trước. Ngươi phải luyện tập thêm, khai mở hoàn toàn huyệt đạo, nắm giữ sức mạnh thuần khiết. Khi đó, ngươi mới có thể đối đầu với tông môn.”

Ngày tháng trôi qua, Lăng Vân không còn nhận biết ngày hay đêm. Chỉ còn sương mù, đáy vực, linh lực và luyện tập. Từng bước, từng hơi thở, hắn hòa cùng cổ thần Tiên Cổ, nhưng không để bị chiếm đoạt hoàn toàn. Hắn dần hình thành bản lĩnh, biết cách điều hòa linh lực, tạo ra các chiêu thức mới.

Một buổi sáng, khi sương mù tan dần, Lăng Vân đứng trên một phiến đá lơ lửng giữa không trung, nhìn toàn bộ Vực Tử Thần. Hắn cảm nhận được dòng chảy của linh khí cổ xưa chảy khắp mọi nơi, từng nhịp rung động, từng lớp sóng thần bí. Hắn biết, đây mới chỉ là bước đầu tiên, hành trình tu luyện vẫn còn dài, nhưng lần đầu tiên, hắn cảm thấy mình đã không còn là phế vật.

“Ta sẽ sống… và một ngày, ta sẽ bước ra khỏi Vực Tử Thần này, không phải với tư cách một thiếu niên phế vật, mà là một huyền nhân… để trả thù, để khám phá Thần Vực, và để chứng minh rằng không ai có thể coi thường ta nữa,” Lăng Vân thầm nhủ, ánh mắt sáng rực như sao trời giữa vực thẳm vô tận.

Và từ đó, trong Vực Tử Thần, một sinh mệnh mới bắt đầu hình thành: Lăng Vân – người hợp nhất cùng Tiên Cổ, phế vật biến thành huyền nhân, con đường tu luyện huyền bí vừa mở ra, nhưng cũng đầy hiểm nguy và thử thách.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×