Ánh hoàng hôn cuối ngày nhuộm đỏ toàn bộ sân chính tông môn Lăng Thanh. Lăng Vân đứng một mình trên bậc thang cao nhất, ánh mắt lạnh lùng quét khắp các công trình cổ kính, các tượng đài của những bậc tiền bối, và đặc biệt là từng đệ tử ưu tú lẩn khuất trong bóng râm, nơi họ vừa chứng kiến sức mạnh đáng sợ của hắn.
Tiên Cổ xuất hiện trong tâm trí hắn, giọng nói vang vọng như sấm: “Ngươi đã tiến bộ rất nhiều. Nhưng bây giờ, thử thách thực sự bắt đầu. Ngươi vừa khai phá sức mạnh cá nhân, nhưng tông môn không bao giờ cho phép một kẻ phế vật quay trở lại với uy quyền như vậy. Âm mưu họ đã sẵn sàng… và ngươi sẽ là mục tiêu đầu tiên.”
Lăng Vân hít sâu, ánh mắt sắc bén như kiếm, từng luồng khí tím bừng lên quanh cơ thể: “Âm mưu… sao ta không thấy dấu hiệu gì trước đây?”
Tiên Cổ cười khẽ: “Vì họ quá khôn ngoan. Trưởng lão, sư trưởng, các đệ tử ưu tú… tất cả đều tham gia vào kế hoạch. Họ chờ đợi thời điểm ngươi mạnh lên, rồi giáng một đòn chí mạng. Ngươi phải tự bảo vệ bản thân, và đồng thời tìm cách lật ngược tình thế.”
Một tiếng động vang lên phía sau tông môn. Lăng Vân quay lại, nhìn thấy sư trưởng Lăng Thanh bước xuống từ tòa tháp trung tâm, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như muốn xé toang không gian. Ông ta không nói gì, chỉ đứng đó quan sát, nhưng từng cử chỉ, từng hơi thở đều phát ra áp lực nặng nề.
Không gian im lặng đến mức chỉ nghe được tiếng gió rít qua mái ngói và lá cây khô. Các trưởng lão đứng xung quanh, ánh mắt dồn về Lăng Vân, vừa nghi ngờ, vừa cảnh giác. Đó không phải là sự chào đón, mà là một cuộc tập kích tinh thần – thử thách ý chí hắn trước khi hành động thực sự bắt đầu.
Lăng Vân hít sâu, bước tới trước sân chính. Ánh mắt hắn dồn thẳng vào sư trưởng: “Sư trưởng, ta đã trở lại. Không còn phế vật, không còn yếu đuối. Hãy nói, âm mưu của tông môn là gì?”
Sư trưởng Lăng Thanh nhếch môi cười, giọng lạnh như băng: “Ngươi… không nên tự tin quá sớm. Tông môn Lăng Thanh chưa bao giờ để một kẻ như ngươi sống yên. Ngươi nghĩ quay về với sức mạnh mới là đủ để chống lại toàn bộ chúng ta sao? Hãy chứng minh điều đó đi.”
Chỉ một câu nói, nhưng ánh mắt sư trưởng đã khiến các trưởng lão và đệ tử ưu tú đồng loạt chuẩn bị. Không ai nói lời nào, nhưng tất cả đều hiểu rằng một trận chiến giành quyền lực và sinh tồn sẽ bùng nổ ngay lập tức.
Lăng Vân không hề nao núng. Hắn tập trung linh lực cổ thần Tiên Cổ, luồng khí tím rực bừng lên quanh cơ thể, tạo thành vầng hào quang dày đặc, khiến mọi âm thanh xung quanh như bị nuốt chửng. Hắn nhìn thẳng vào từng đệ tử ưu tú, từng trưởng lão: “Hãy ra tay nếu các người dám, nhưng đừng quên… ngươi đã xem thường phế vật Lăng Vân ngày nào.”
Bầu không khí căng thẳng đến mức dường như từng phân tử trong không gian đều rung lên. Những đệ tử ưu tú, vốn từng tự tin vào sức mạnh của bản thân, giờ đây cảm nhận luồng khí mạnh mẽ và kỳ dị tỏa ra từ cơ thể Lăng Vân. Họ hiểu rằng, không chỉ là một cuộc chiến đơn thuần – đây là cuộc thử thách ý chí, sức mạnh và linh hồn.
Trận chiến nổ ra. Các đệ tử tiên phong tiến lên, tấn công với tốc độ phi thường. Nhưng Lăng Vân không vội tấn công. Hắn quan sát, phân tích, và sử dụng Linh Hỏa Cổ Thần để phản chiếu, hóa giải từng chiêu thức. Mỗi cú đánh của hắn vừa uyển chuyển vừa mạnh mẽ, kết hợp linh lực cổ thần tạo ra lớp phòng thủ và phản công hoàn hảo.
Các đệ tử ưu tú lần lượt bị đánh bật lùi, không hề hạ hắn. Sức mạnh của Lăng Vân vượt xa tưởng tượng, khiến nhiều người kinh ngạc và run sợ. Một số trưởng lão bắt đầu nghi ngờ, liệu thiếu niên này có thực sự là phế vật hay không.
Trong lúc hỗn chiến, Lăng Vân cảm nhận được một luồng khí kỳ lạ từ bên ngoài tông môn. Nó tinh vi, ẩn sâu và đầy hiểm nguy. Luồng khí này không phải của đệ tử hay trưởng lão, mà giống như âm mưu cổ xưa được che giấu trong lòng tông môn, đang theo dõi từng bước đi của hắn.
Tiên Cổ cảnh báo: “Âm mưu đã xuất hiện. Ngươi phải cảnh giác. Kẻ thù thực sự chưa lộ diện. Những gì ngươi đang đối mặt chỉ là bề nổi.”
Lăng Vân nhíu mày, ánh mắt sáng lên: “Âm mưu… phải tìm ra, không thể để bất cứ ai lừa gạt ta lần nữa.”
Hắn dùng ý chí, kết hợp linh lực, tạo ra Luồng Khi Phản Quang, ánh sáng tím bao trùm toàn bộ sân chính, khiến kẻ thù tạm thời bị choáng. Trong khoảnh khắc này, Lăng Vân phát hiện một lối đi bí mật trong tường tông môn, dẫn thẳng vào khu vực chưa từng được các đệ tử tiếp cận.
Đó là cánh cửa mở ra âm mưu thực sự của tông môn – nơi cất giữ những bí mật về pháp bảo, linh mạch, và cả những âm mưu chống lại hắn từ lâu. Lăng Vân hiểu rằng, nếu muốn sống và trở nên mạnh hơn, hắn phải khám phá khu vực này trước khi kẻ thù kịp nhận ra.
Trong khi các trưởng lão đang bận rộn đối phó với sức mạnh của hắn, Lăng Vân lặng lẽ tiến về cánh cửa bí mật. Linh lực cổ thần chảy trong cơ thể, ánh mắt hắn rực sáng: “Âm mưu tông môn… đây là nơi sẽ hé lộ sự thật, và cũng là nơi ta sẽ tìm được sức mạnh thật sự. Không ai có thể cản ta.”
Bước qua cánh cửa, Lăng Vân thấy một không gian cổ xưa, tối tăm nhưng đầy linh khí. Những biểu tượng kỳ bí trên tường tỏa ánh sáng tím nhạt, và giữa trung tâm, một huyệt đạo cổ xưa chờ đợi được khai mở. Tiên Cổ trong tâm trí reo lên: “Đây là cơ hội… ngươi sẽ khám phá ra năng lực thật sự và âm mưu sâu xa của tông môn. Nhưng cẩn thận… từng bước đi đều nguy hiểm, và một sai lầm sẽ trả giá bằng mạng sống.”
Lăng Vân thở sâu, tập trung toàn bộ ý chí và linh lực. Hắn biết, đây mới là bước ngoặt thực sự trong hành trình trở thành huyền nhân, nơi sức mạnh bí ẩn được khai phá, âm mưu tông môn được hé lộ, và những trận chiến lớn hơn sẽ nổ ra. Không còn sợ hãi, không còn do dự, chỉ còn quyết tâm và khát vọng trả thù đã nung nấu trong tim.