vợ cũ nhà hào môn: tỉnh mộng rồi, cảm ơn anh

Chương 4: Vợ Cũ Nhà Hào Môn: Tỉnh Mộng Rồi, Cảm Ơn Anh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khi bị đuổi khỏi nhà tổ, suốt một tuần liền, Hoắc Diễn Chu như bốc hơi khỏi thành phố Cảng.

Trên các trang báo tài chính, một góc nhỏ vẫn đăng tải tin tức tích cực về việc việc tập đoàn điện tử dưới trướng cha chồng sắp được niêm yết tại Mỹ, tiêu đề in đậm nổi bật.

Còn trên chuyên mục giải trí, tiêu đề giật gân “Thiếu gia nhà họ Hoắc nghi ngờ bị ruồng bỏ, cùng tình nhân bí mật du lịch tại đảo Hải Nam” cũng chói mắt không kém, đi kèm là một bức ảnh mờ mờ, rõ ràng được chụp lén từ xa.

Trên bãi biển, dưới chiếc dù che nắng, một cô gái trẻ mặc váy quây mát mẻ thân mật cúi người sát lại người đàn ông đang nằm trên ghế, cả hai hôn nhau không chút kiêng dè.

Người trong ảnh chính là Hoắc Diễn Chu và Hoàng Du.

Cha chồng và mẹ chồng thay phiên nhau gọi điện cho Hoắc Diễn Chu, nhưng đều bị chặn số.

Hoắc Diễn Chu lúc nào cũng vậy.

Người nhà họ Hoắc, kể cả quản gia và người giúp việc, cũng từng bị anh ta chặn số.

Cuối tháng, khi tôi vừa kết thúc một thương vụ mua lại thì nhận được cuộc gọi từ giáo viên chủ nhiệm của Minh Niên.

Giọng cô giáo Ôn gấp gáp đến mức biến âm, nền điện thoại vang lên tiếng cãi vã hỗn loạn.

“Ông Hoắc Diễn Chu và cô Hoàng đến trường, nói là muốn…muốn đưa Minh Niên đi công viên chơi…”

“Minh Niên không chịu đi, hai bên cãi nhau rất to, tình hình đang mất kiểm soát…”

Trong điện thoại truyền đến tiếng giằng co.

“…Bỏ tôi ra! Bỏ ra! Tôi không đi! Tôi không quen dì ta! Ông không phải cha tôi! Các người tránh xa tôi ra!”

Trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt, phẫn nộ đến mức không nói nên lời.

“Cô Ôn, làm ơn ngăn họ lại giúp tôi!” Tôi cố gắng kiềm chế cơn run trong giọng. “Tôi sẽ đến ngay lập tức!”

Khi tôi đến trường, trong bãi đỗ xe đã có vài người đứng tụ lại, chỉ trỏ về phía tòa nhà dạy học.

Hiệu trưởng và mấy lãnh đạo trường mặt mày căng thẳng, đứng chặn trước cửa một tòa giảng đường, như thể đang đối đầu với kẻ thù.

Từ xa, tôi đã nghe thấy tiếng trẻ con gào khóc chói tai và giọng nam giận dữ gắt gỏng.

Minh Niên vốn không hay khóc, vậy mà giờ đây lại bị dồn đến mức ấy.

Tôi rảo bước xuyên qua đám đông.

“…Hoắc Minh Niên, lên xe với cha! Cha là cha con, sao con lại cư xử như người xa lạ thế hả? Cha chỉ muốn đưa con đi chơi thôi mà…” Hoắc Diễn Chu gào lên đầy tức tối.

Hoàng Du giả vờ dịu dàng khuyên nhủ: “Ai da, thôi mà anh Diễn Chu! Đừng so đo với trẻ con nữa. Minh Niên chẳng qua là nhát người lạ thôi… nào, Minh Niên ngoan, gọi ‘dì’ đi, dì mua cho con mô hình vũ trụ mới nhất, có chịu không?”

“Chát.” Tiếng bạt tai vang lên rõ ràng, Hoắc Diễn Chu bị cha chồng tát đến sững người.

Anh ta nhìn chúng tôi với vẻ không thể tin nổi.

“Này, có cần phải như vậy không? Tôi chỉ muốn đưa Minh Niên ra ngoài chơi thôi, có gì sai chứ?”

Minh Niên vừa chạy vừa bò lao về phía tôi.

“Mẹ ơi!”

Tiếng gào nghẹn ngào tràn vào tai tôi. Trên mặt con là nước mắt, cánh tay bị kéo đến đỏ rực, còn có cả vết trầy xước rướm máu.

Tôi lập tức ôm chặt con trai vào lòng, chắn phía sau lưng mình, nhìn thẳng vào Hoắc Diễn Chu và Hoàng Du.

“Hoắc Diễn Chu, anh định làm gì?”

Bị mọi người vây quanh chất vấn, Hoắc Diễn Chu giận quá hóa cuồng.

“Tôi chỉ đưa con trai đi chơi, có gì sai sao? Tôi là cha nó! Cha đưa con đi chơi là chuyện đương nhiên! Cô dựa vào đâu mà ngăn cản?”

Anh ta chỉ tay về phía Minh Niên sau lưng tôi: “Cô nhìn đi! Cô dạy thằng bé thành ra cái dạng gì rồi? Dám la lối với người lớn, không có chút lễ phép nào! Mất hết cả thể diện nhà họ Hoắc!”

Anh ta càng nói càng lớn tiếng, nước bọt bắn tung tóe.

Hoàng Du vội vàng kéo tay anh ta, ra vẻ yếu đuối.

“Anh Diễn Chu, đừng thế mà, dọa sợ con nít mất rồi…”

Cô ta quay sang nhìn tôi, bày ra vẻ mặt vô tội đáng thương, giọng nũng nịu làm màu.

“Bà Hoắc, chị đừng hiểu lầm anh Diễn Chu. Tại em thấy Minh Niên có vẻ không thích em, nên mới muốn mua quà lấy lòng thằng bé một chút, chỉ muốn dỗ thằng bé vui thôi…”

“Chát.” Tôi giơ tay, tát thẳng vào khuôn mặt trang điểm kỹ càng của cô ta.

 

8

Hoàng Du loạng choạng lùi lại một bước, hộp quà rơi khỏi tay cô ta, phát ra tiếng “bịch” nặng nề khi chạm đất.

Một bên má cô ta ngay lập tức hiện lên dấu tay rõ mồn một.

“Cô dám đánh tôi sao?” Hoàng Du ôm mặt, thét lên chói tai.

“Tôi đánh cô đấy!” Tôi bước lên một bước.

“Con trai tôi có thích cô hay không thì liên quan gì đến cô? Cô là cái thá gì mà cũng đòi can dự vào suy nghĩ của nó?”

Bị tôi ép đến mức khí thế tụt xuống đáy, viền mắt Hoàng Du đỏ hoe, cô ta quay đầu níu lấy cánh tay Hoắc Diễn Chu, khóc lóc nức nở.

“Anh Diễn Chu! Anh nhìn cô ta xem…”

Sắc mặt Hoắc Diễn Chu tối sầm lại. Anh ta lập tức kéo Hoàng Du đứng chắn sau lưng, bản thân như một bức tường chắn ngang trước mặt tôi, mắt đầy giận dữ.

“Lương Ân Nghi, cô đừng quá đáng! Có gì cứ nhắm vào tôi! Cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ thôi mà…”

Hoắc Diễn Chu chưa nói hết câu thì lại bị cha mình tát thêm một cái nữa.

“Hoắc Diễn Chu, ngay cả hổ dữ còn không ăn thịt con. Anh lại dẫn cái thứ vô liêm sỉ này đến đây, giữa thanh thiên bạch nhật làm nhục con ruột của mình, anh có còn chút lương tâm không hả?”

Hoắc Diễn Chu bị mắng đến mức cơ mặt giật lên, nhưng lại không nói nổi một câu phản bác.

Đoạn ghi hình từ camera an ninh của trường học chính là giọt nước tràn ly.

Hình ảnh ghi lại rõ ràng cảnh Hoắc Diễn Chu dẫn hai vệ sĩ kéo Minh Niên lên xe một cách thô bạo.

Tiếng quát mắng gay gắt của Hoắc Diễn Chu, cảnh Hoàng Du cố tiếp cận đứa trẻ và tiếng la hét tuyệt vọng của Minh Niên đều bị ghi hình đầy đủ.

Hoắc Diễn Chu bị buộc phải dọn ra khỏi nhà họ Hoắc.

Tối hôm đó, tôi được gọi vào thư phòng ở nhà tổ.

Cha chồng ngồi sau bàn làm việc rộng lớn, sắc mặt nặng nề.

Mẹ chồng ngồi trên ghế nhung bên cạnh ông, khi thấy tôi thì nét mặt dịu đi nhiều.

Hôm nay Hoắc Diễn Chu đã khiến tất cả mọi người trong nhà tức giận tột độ.

“Ân Nghi.” Cha chồng bất chợt lên tiếng, giọng ông không còn là cơn thịnh nộ dữ dội như lúc ở trường mà chỉ còn lại sự mệt mỏi sâu thẳm.

“Hai ông bà già này, có lỗi với con. Nuôi dạy ra một đứa con phá hoại như thế... lại càng có lỗi với hai đứa trẻ, để chúng có một người cha như vậy.”

Ánh mắt ông chậm rãi nhìn về phía tôi, sau đó rơi vào khoảng không vô định.

“Ân Nghi, mọi chuyện đến nước này rồi...”

“Chúng ta phải nhất định phải suy tính cho tương lai của con và hai đứa nhỏ.”

Ông nhìn sang luật sư riêng của gia đình, ông La, giọng nói ông nghiêm khắc, không chút chần chừ.

“Luật sư La.”

“Vâng, ông cụ Hoắc.” Luật sư La lập tức lấy ra hai bản tài liệu đã chuẩn bị sẵn.

Bìa tài liệu in hình huy hiệu gia tộc họ Hứa mạ vàng, bên dưới là một dòng chữ tiếng Anh nổi bật: Irrevocable Trust Agreement.

Thỏa thuận tín thác không thể hủy bỏ.

Xem ra, cha chồng đã hoàn toàn từ bỏ Hoắc Diễn Chu.

“Hai bản thỏa thuận tín thác không thể hủy bỏ này đã được phòng pháp chế rà soát kỹ lưỡng.” Luật sư La đẩy hai tập tài liệu đến trước mặt tôi.

“Thứ nhất, về cơ cấu tín thác gia tộc: toàn bộ cổ phần tập đoàn Hoắc thị đứng tên thiếu gia Minh Niên và tiểu thư Trăn Trăn, kể từ hôm nay, sẽ được chuyển hoàn toàn vào hai quỹ tín thác gia đình độc lập.”

“Trước khi thiếu gia Minh Niên và tiểu thư Trăn Trăn thành niên, cô Lương Ân Nghi sẽ là người giám hộ duy nhất được chỉ định, thay mặt thực hiện toàn bộ quyền quản lý và sử dụng tài sản thuộc quỹ tín thác, bao gồm không giới hạn ở cổ phần, cổ tức, lợi ích cùng các quyền lợi phát sinh khác.”

“Thứ hai.” Luật sư La đẩy gọng kính viền vàng, giọng điệu chuyên nghiệp, chậm rãi rõ ràng.

“Trong thời gian quỹ tín thác tồn tại, bất kỳ vấn đề pháp lý hoặc tài chính nào phát sinh do cá nhân ông Hoắc Diễn Chu gây ra, bao gồm nhưng không giới hạn ở nợ nần, chuyển nhượng cổ phần, ly hôn..., đều không được lấy bất kỳ lý do nào để yêu cầu truy thu, phong tỏa hoặc can thiệp vào tài sản thuộc tín thác.”

Những lời này được đọc rất nhanh, rõ ràng, chặt chẽ, chặn đứng hoàn toàn khả năng bất kỳ bên thứ ba nào nhúng tay vào cổ phần.

Việc thiết lập tín thác không thể hủy bỏ trong hệ thống luật Anh-Mỹ, chính là một “định hải thần châm” tuyệt đối.

“Ân Nghi, ký đi.” Giọng nói trầm thấp của cha chồng vang lên.

“Từ hôm nay, tất cả những gì thuộc về nhà họ Hoắc sẽ giao toàn bộ cho con.”

 

9

Bước ra khỏi sân, Hoắc Diễn Chu đã thu dọn xong hành lý, chuẩn bị rời nhà, cắt đứt quan hệ với cha mẹ.

Toàn bộ thủ tục đã hoàn tất trong khi anh ta chẳng hề hay biết.

Thỏa thuận đã được ký, đối với tôi, chuyện đó không khác gì một liều thuốc an thần.

Từ nay về sau, Hoắc Diễn Chu vĩnh viễn không thể chạm tay vào bất kỳ lợi ích cốt lõi nào của nhà họ Hoắc nữa.

Tất cả những gì thuộc về nhà họ Hoắc, đều đã trở thành của mẹ con tôi.

Thật ra, trong suốt quãng thời gian Hoắc Diễn Chu tự đẩy mình vào hố sâu, tôi đã sớm cạn kiệt mọi cảm tình và kiên nhẫn dành cho anh ta.

Anh ta cứ nghĩ tôi ghen tuông vì anh ta.

Nhưng thực tế, thứ duy nhất tôi quan tâm chỉ là sản nghiệp của nhà họ Hoắc mà thôi.

Còn cái gọi là “tình yêu đích thực” của anh ta, muốn dành cho ai cũng được.

Tôi không bận tâm.

Những tháng ngày sau này, tôi sẽ không cần phải dây dưa gì với Hoắc Diễn Chu nữa.

Anh ta thích đi đâu thì đi, tốt nhất là biến mất luôn cho rồi.

Có vướng phải bao nhiêu tin đồn bê bối đi nữa cũng chẳng sao, cùng lắm chỉ là trò cười mà thôi.

Mạng xã hội nói không sai, một khi đã có trong tay có tài sản hàng chục tỷ, tâm lý con người sẽ thay đổi rất nhiều, sẽ chẳng coi ai ra gì nữa.

Tôi tin rồi.

….Thấy tôi bước ra, Hoắc Diễn Chu ném cho tôi ánh nhìn đầy khinh bỉ.

“Sao thế? Ra đây xem tôi mất mặt à? Lương Ân Nghi, cô không thật sự nghĩ rằng cha mẹ tôi sẽ đuổi tôi đi đấy chứ?”

“Tôi là con trai duy nhất của họ, là người thừa kế tương lai của tập đoàn Hoắc thị, điều đó có ý nghĩa gì, chắc cô không đến mức không hiểu chứ? Cân nhắc cho kỹ vị trí này nặng bao nhiêu đi.”

“Tôi dám cá với cô, chưa đến một tháng, cha mẹ tôi chắc chắn sẽ tự mình đón tôi quay về.”

“Từ nhỏ đến lớn, tôi đã làm không biết bao nhiêu chuyện tày đình, nhưng cha mẹ tôi lần nào cũng tha thứ cho tôi. Lần này cũng sẽ thế thôi...”

Tôi không phản bác Hoắc Diễn Chu.

Tiền đã nằm trong tay, chẳng cần phải đôi co tranh cãi làm gì.

Nói chuyện với một kẻ đầu óc trống rỗng như anh ta, chỉ tổ phí thời gian.

Nhìn chiếc xe của Hoắc Diễn Chu càng ngày càng xa, tôi khẽ cười.

Hoắc Diễn Chu à, Hoắc Diễn Chu.

Là do anh đánh cược với tôi, vậy tôi sẽ cho anh thấy.

Tôi cam đoan, anh sẽ không bao giờ quay về được nữa.

Anh thực sự không còn đường quay về nữa rồi.

Anh sẽ chết rục ngoài kia, trong cảnh thê thảm nhất.

Trên đời này, không có chuyện gì là tôi không làm được.

Tất cả chỉ là vấn đề thời gian.

Anh cứ từ từ mà chờ đi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×