vợ cũ nhà hào môn: tỉnh mộng rồi, cảm ơn anh

Chương 5: Vợ Cũ Nhà Hào Môn: Tỉnh Mộng Rồi, Cảm Ơn Anh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Vì muốn ở bên chim hoàng yến của mình, tôi không tiếc phản bội gia tình, bỏ rơi vợ con.

Ngày mẹ tôi tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với tôi, chim hoàng yến lao vào lòng tôi, khóc lóc ướt đẫm như hoa lê gặp mưa.

“Sau này anh chẳng còn gì thì lấy gì nuôi em?”

“Em không muốn chịu khổ cùng anh đâu.”

Tôi chẳng mảy may lo lắng, vẫn mỉm cười trấn an cô ấy.

“Yên tâm, mẹ anh chỉ có mình anh là con trai. Sao có thể thật sự từ mặt anh chứ?”

Tôi tin chắc là vậy.

Mẹ tôi chỉ đang dọa tôi thôi.

Hề hề.

1

Tôi là cậu ấm nhà hào môn.

Đó là điều khiến tôi kiêu hãnh nhất trong cuộc đời này.

Lúc tôi nói câu ấy, quản gia đang đứng đối diện, dè dặt khuyên nhủ.

“Thiếu gia, lần này cậu thật sự hơi quá rồi. Ông chủ và bà chủ đều rất giận.”

Quản gia Hoắc là người nhìn tôi lớn lên, tôi biết ông ấy chỉ muốn tốt cho tôi.

Nhưng tôi không chấp nhận.

“Quản gia, ông về đi. Ông quá cổ hủ, ông chẳng hiểu gì về tôi cả.”

Sau khi chuyện đó xảy ra, ai cũng lao vào chỉ trích tôi, nói tôi trăng hoa.

Nhưng công bằng mà nói, tôi sai ở đâu chứ?

Tôi chỉ là gặp được tình yêu đích thực, muốn ly hôn với vợ mà thôi.

Có gì to tát đâu?

Trong mắt tôi, tiền vốn chẳng phải thứ gì quan trọng cả.

Tôi chỉ muốn có được tình yêu đích thực.

Trên đời này cám dỗ nhiều như vậy, tôi sai ở chỗ nào chứ?

Hoàng Du bưng một ly nước bước đến.

“Anh Diễn Chu, anh có khát không? Xin lỗi nhé, là em khiến anh khó xử rồi.”

Tôi lập tức ôm cô ấy vào lòng.

Trong mắt tôi, Hoàng Du là cô gái dịu dàng và lương thiện nhất thế gian.

Hơn nữa, cô ấy tuyệt đối không phải loại người vì tiền của tôi.

Đó chính là điều tôi trân trọng nhất ở cô ấy.

Không giống vợ tôi, người tôi cưới vì liên minh hay cha mẹ tôi, lúc nào cũng chỉ biết nhắc đến tiền.

Tuy rằng vợ tôi, Lương Ân Nghi, là người cùng đẳng cấp với tôi.

Nhưng trong đầu cô ta lúc nào cũng nghĩ đến tiền, thật tầm thường.

Cả đời này cô ta cũng không bao thoải mái được như tôi.

2

Nhắc đến là tôi lại thấy tức.

Tháng trước, cha mẹ bắt tôi phải lập tức chia tay với Hoàng Du. Để phản kháng lại sự quản giáo của họ, tôi lén gửi một bản kế hoạch kinh doanh khá quan trọng cho đối thủ của cha, khiến ông thiệt hại hơn chục tỷ.

Chuyện đó chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ.

Kết quả, cha tôi nổi trận lôi đình, đuổi thẳng tôi cút khỏi nhà.

Còn nữa, tôi chỉ là đang bế con gái thì ngủ gật, không cẩn thận để con bé rơi xuống đất.

Vậy mà mẹ tôi lại tát tôi một cái.

Trời ơi, cả đời này tôi chưa từng chịu ấm ức như thế!

Chiều hôm đó, tôi lái siêu xe về nhà tổ.

Lần này, quản gia trông thấy tôi lại không chủ động chào hỏi.

Tức chết đi được!

Tôi là người thừa kế duy nhất của nhà họ Hoắc đấy! Chỉ là một quản gia nhỏ nhoi, vậy mà dám coi thường tôi.

Tuy tôi không phải người hay so đo, nhưng thật sự không thể chấp nhận được sự lạnh nhạt của ông ta.

Tôi là người thừa kế duy nhất của nhà họ Hoắc, gia tộc đứng đầu ba đại hào môn ở thành phố Cảng.

Thế giới này vốn nên xoay quanh tôi.

Tôi nắm tay Hoàng Du bước vào phòng khách.

Cô ấy mặc trên người bộ đồ Chanel phiên bản giới hạn, trên cổ đeo sợi dây chuyền kim cương lấp lánh tôi tặng, cũng là hàng giới hạn.

Hoàng Du là người yêu tôi nhất trên đời này, tôi nhất định phải đem những thứ tốt đẹp nhất trao cho cô ấy.

Vào đến phòng khách, tôi rất lễ phép chào dì giúp việc.

Dì Thẩm cũng được xem là người đã nhìn tôi lớn lên.

Tuy tâm trạng tôi không tốt, nhưng không cần phải trút giận lên dì ấy.

Trong giới công tử nhà giàu chúng tôi có một quy tắc bất thành văn.

Có thể thiếu đức, nhưng không được thiếu những lễ phép tối thiểu.

Tôi là người hào phóng nhất trong giới, chuyện nhỏ như thế đương nhiên làm được.

“Cha, mẹ.” Tôi lên tiếng chào khi thấy cha mẹ. “Gọi con về có chuyện gì vậy?”

Hoàng Du ngồi cạnh tôi, có chút lúng túng. Nhìn thấy vậy, tôi lại càng xót xa cho cô ấy.

“Câm miệng!” Mẹ tôi lạnh lùng nhìn tôi.

Giọng bà không lớn, nhưng áp lực vô cùng.

Tôi khựng người lại.

Hồi nhỏ tôi thể trạng yếu, bệnh tật liên miên, sống được đến giờ chẳng dễ gì.

Ông bà nội luôn nuông chiều tôi, không cho phép cha mẹ can thiệp vào việc giáo dục tôi.

Cho nên tôi chưa từng phải chịu uất ức như thế này.

“Hoắc Diễn Chu, anh nhìn kỹ lại những tin đồn nhơ nhuốc gần đây do anh gây ra đi. Sao lại có thể trơ trẽn đến mức đó chứ?”

Mẹ tôi gào lên, ném tờ báo xuống trước mặt tôi.

Tôi có hơi chột dạ.

Nhưng nghĩ đến việc, tôi là người thừa kế duy nhất của nhà họ Hoắc, chút chột dạ náy lập tức tiêu tan.

Tôi siết chặt tay Hoàng Du, ra hiệu cô ấy đừng sợ.

“Mẹ, con biết mẹ thích Lương Ân Nghi. Trước đây con cũng từng thích cô ấy. Nhưng giờ thì không. Con muốn ly hôn.”

“Con biết cha mẹ có thành kiến với Hoàng Du, nhưng con là người trưởng thành được giáo dục đàng hoàng, con có quyền lựa chọn.”

Chuyện tình cảm mà ép buộc thì chẳng có kết cục tốt.

Tôi thật sự không hiểu tại sao cha mẹ lại cố chấp như vậy.

“Thằng khốn!” Cha tôi im lặng rất lâu, cuối cùng cũng lên tiếng.

“Hạnh phúc của mày là thứ có được nhờ bán thông tin công ty, vứt bỏ vợ con sao?”

“Hoắc Diễn Chu, sớm biết mày là loại người như thế, thà tao sinh ra một miếng thịt xá xíu còn hơn!”

Tôi không cho là vậy. Thậm chí còn có chút chán ghét cha mẹ mình.

Cha tôi vốn là người hiền lành, nhưng lại đặc biệt nghiêm khắc với tôi.

Khi còn nhỏ, mẹ vì sinh tôi mà sức khỏe yếu đi, thường xuyên đau bệnh. Ông bà nội sợ mẹ truyền bệnh cho tôi nên kiên quyết đòi tự tay nuôi nấng tôi.

Cha mẹ tuy đau lòng, nhưng không thể làm gì khác.

Sau đó, tình trạng của mẹ càng tệ, cha tôi phải đưa bà sang Mỹ chữa bệnh.

Đến khi mẹ khỏi hẳn, tôi đã năm tuổi.

Bà rất áy náy, ôm tôi khóc, nói đã bỏ lỡ tuổi thơ của tôi.

Nhưng tôi chẳng cảm động tí nào.

Bởi vì cha mẹ tôi luôn là kiểu người “chính trực”, là sinh viên ưu tú tốt nghiệp Ivy League, lúc nào cũng yêu cầu tôi phải làm điều đúng, mong tôi nghiêm túc với chuyện học hành.

Trong khi tôi lại cực kỳ ghét học.

Còn ông bà nội thì khác. Họ yêu thương tôi vô điều kiện, luôn chiều chuộng tôi hết mực.

May mà tôi được họ nuôi lớn. Nếu không, chắc chắn tôi đã khổ sở lắm.

Cha tôi lại bắt đầu lải nhải không ngớt:

“Ân Nghi đã làm gì có lỗi với mày sao? Hai đứa nhỏ còn bé như vậy, làm cha mà mày đối xử với con cái kiểu đó sao?”

Tôi lười trả lời nên chẳng buồn mở miệng.

Thật ra trong lòng tôi vốn không mấy xem trọng cha mình.

Năng lực của ông chưa chắc đã hơn tôi.

Chẳng qua là may mắn hơn tôi một chút mà thôi.

Tính cách do dự, thiếu quyết đoán như ông, hoàn toàn không thích hợp để đấu đá thương trường.

Vậy mà truyền thông lại gọi ông là “doanh nhân nhân hậu”, là “chính nhân quân tử”, còn khiến đối thủ kính phục.

Buồn cười chết đi được.

Ông ấy còn kém xa tôi, hiểu chưa?

Nếu có ai dám đắc tội với tôi, tôi nhất định sẽ đuổi cùng giết tận, khiến bọn họ biết thế nào là lễ độ!

3

Mẹ tôi cũng lên tiếng, bảo tôi lập tức cắt đứt với Hoàng Du.

Hoàng Du quay đầu nhìn tôi, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.

“Diễn Chu, xin lỗi anh, cho dù em có làm thế nào đi nữa, dì vẫn không thích em. Em rút lui thôi, em không muốn làm khó anh nữa.”

Tôi hoàn toàn bị cha mẹ chọc giận, đập vỡ bình hoa trên bàn.

“Cha, mẹ, có thể đừng nói nữa được không? Nhất định phải nói những lời này sao?

“Hoàng Du thật lòng yêu con, sao cha mẹ cứ phải dồn ép cô ấy như vậy?”

“Đúng là cô ấy xuất thân không tốt, lớn lên ở khu ổ chuột tại thành phố Cảng, mẹ cô ấy từng làm người thứ ba chen chân vào nhà giàu, cô ấy là con ngoài giá thú, nhưng những chuyện này đâu phải do Hoàng Du chọn? Cô ấy cũng đáng thương lắm chứ?

“Với lại, gia thế của Lương Ân Nghi cũng có hơn người đâu, sao cha mẹ lại hài lòng với cô ta đến thế chứ?”

Tôi và Lương Ân Nghi từng thật lòng yêu nhau.

Tuổi dậy thì, lần đầu tiên tôi gặp Lương Ân Nghi. Khi đó cô ta rất đáng thương, còn nhỏ đã mồ côi cha mẹ. Cha cô ta lại đem lòng yêu chính người phụ nữ gây ra cái chết cho mẹ cô ta, thậm chí còn cưới người đó về làm vợ.

Từ khi mẹ kế bước chân vào nhà, cuộc sống của cô ta liền trở nên khổ sở.

Lần đầu gặp mặt, tôi tình cờ nhìn thấy em gái kế của cô ta đang bắt nạt cô ta, tôi lập tức can thiệp.

Nhiều năm sau, tôi và Lương Ân Nghi liên hôn.

Cô ta nói với tôi, từ ngày hôm đó, cô ta đã ghi nhớ tôi rồi. Hơn nữa, cô ta luôn biết ơn tôi.

Hồi đó, cô ta rất yêu tôi, thậm chí còn có phần ngưỡng mộ tôi.

Còn tôi, lại rất thích cảm giác được che chở người khác.

Thời gian cứ thế trôi qua vài năm, tôi càng ngày càng cảm thấy nhàm chán.

Tôi thích những người luôn răm rắp nghe lời tôi.

Mà Lương Ân Nghi thì vĩnh viễn không thể trở thành người như thế.

Phải thừa nhận, cô ta là một người rất xuất sắc.

Mười sáu tuổi được Đại học Cornell nhận vào, còn giành được học bổng toàn phần.

Còn tôi, nếu không nhờ cha tôi quyên góp vài tòa nhà cho trường, có khi còn chẳng tốt nghiệp được ở trường nước ngoài.

Sau khi vào tập đoàn nhà họ Hoắc, Lương Ân Nghi nhanh chóng lập được thành tích.

Còn tôi thì liên tiếp gây ra đủ loại rắc rối, cuối cùng bị hội đồng quản trị đệ đơn bãi nhiệm.

Buồn cười ở chỗ, cha tôi thực sự đã đuổi tôi ra khỏi công ty.

Vì tức quá, tôi dứt khoát không làm gì nữa.

Dù sao thì tôi cũng có tiền, tiêu cả đời cũng không hết.

Dù xảy ra chuyện gì, tôi vẫn là người thừa kế duy nhất của nhà họ Hoắc.

Đợi đến khi tôi kế thừa được tập đoàn Hoắc thị, tôi sẽ giải tán hội đồng quản trị, tống hết mấy người đã đệ đơn bãi nhiệm tôi đi.

Tôi còn muốn đuổi cả Lương Ân Nghi ra khỏi Hoắc thị.

Rõ ràng tôi mới là người thừa kế chính thức, vậy mà cô ta lại nổi bật như thế, khiến tôi luôn phải sống dưới cái bóng của cô ta, mất hết thể diện.

Tôi không thể chịu đựng được sự sỉ nhục đó.

Con trai cả của tôi, Hoắc Minh Niên, rất thông minh, chăm chỉ ham học.

Cha mẹ tôi cực kỳ yêu thích thằng bé, thậm chí còn xem nó là người thừa kế đời sau để bồi dưỡng.

Ban đầu, tôi cũng rất thích đứa con trai này.

Nó thừa hưởng dung mạo xuất sắc của Lương Ân Nghi, lại có được trí tuệ của tôi, đúng là hoàn hảo.

Nhưng rồi dần dần, tôi bắt đầu không thích nó nữa.

Nó thật sự quá thông minh.

Những trưởng bối từng hết lời khen tôi, giờ đều dồn ánh mắt vào con trai tôi, nói thằng bé có phong thái giống cha tôi, hậu sinh khả úy.

Tôi tức đến mức suýt phát điên.

Người trong giới ai nấy cũng khen ngợi Lương Ân Nghi dạy con giỏi.

Thế còn tôi thì sao?

Tôi bị tất cả mọi người phớt lờ.

Tuy tôi chưa từng thật sự làm điều gì thiết thực cho con, nhưng trong lòng tôi luôn có nó.

Tình yêu của cha vốn thầm lặng, tôi đã làm tấm gương tốt cho nó rồi.

Không có gen tốt của tôi, con trai sao có thể thông minh như vậy được chứ?

4

Mẹ tôi đứng bật dậy, chỉ tay vào mặt tôi mắng lớn: “Hoắc Diễn Chu, cút ra ngoài cho tôi! Tôi không có đứa con trai nào như anh!”

Tôi cũng nổi giận, ném mạnh chìa khóa chiếc Maybach lên bàn.

“Cút thì cút! Tôi không giống đám thương nhân thực dụng như mấy người!”

“Mẹ, mẹ thật sự nghĩ con còn thiết tha cái nhà này sao? Con nói cho cha mẹ biết, giàu sang ngút trời này, con không cần!

“Cái gì mà vợ con, con cái, con cũng không cần! Thứ gì cũng không thèm, cha mẹ muốn cho ai thì cho đi!”

“Đừng có ngày nào đó lại cầu xin tôi về thừa kế sản nghiệp! Ai muốn thừa kế thì cứ để người đó nhận!”

Nói rồi, tôi kéo Hoàng Du quay người bỏ đi.

Cha tôi giận, gọi giật tôi lại: “Nếu hôm nay mày dám bước ra khỏi cửa, thì tao coi như không có đứa con như mày!”

Tôi thực sự bị lời ông làm chấn động.

Thứ gọi là tình thân cha con, hóa ra lại lạnh nhạt đến thế.

Nói lời tuyệt tình thì ai chẳng biết nói.

Tôi nói roc từng chữ từng chữ: “Ý tôi cũng đúng là như vậy. Tôi cũng tuyên bố, từ nay về sau, tôi không còn là con của hai người nữa, tôi muốn cắt đứt quan hệ với hai người…”

Tôi ngồi vào trong chiếc Maybach, mở lon nước uống một ngụm.

Hoàng Du ngồi bên cạnh nhìn tôi đầy lo lắng: “Diễn Chu, anh nóng nảy quá rồi. Sao lại có thể nói với cha mẹ như vậy chứ? Nhỡ họ thật sự đuổi anh khỏi nhà thì sao?”

Tôi chẳng mảy may bận tâm, nhìn Hoàng Du đầy chắc chắn: “Sợ gì chứ? Cha mẹ anh chỉ có mỗi mình anh, công ty sớm muộn gì cũng là của anh thôi.”

“Nhưng họ còn có cháu trai mà.” Hoàng Du tựa vào lòng tôi, khóc như hoa lê trong mưa: “Diễn Chu, nếu sau này anh trắng tay, thì làm sao nuôi nổi em? Em không muốn cùng anh chịu khổ đâu…”

Tôi bật cười trước vẻ giận dỗi đáng yêu của cô ấy.

“Em này, sao lại biết làm nũng như vậy chứ!”

Hoàng Du chưa từng là kiểu con gái ham tiền. Cô ấy từng rất chân thành nói với tôi rằng, cô không vì tiền của tôi, dù tôi chẳng có gì, cô vẫn sẽ mãi yêu tôi, mãi ở bên tôi.

Tôi tin cô ấy.

Tôi vừa định hôn Hoàng Du trêu chọc một chút, thì có người gõ gõ lên cửa kính xe.

Tôi lập tức thu lại nụ hôn, cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ.

Là quản gia.

Tôi mở cửa xe: “Có chuyện gì vậy?”

Quản gia giơ chìa khóa xe Maybach lên, lắc lắc trước mặt tôi.

À. Bảo sao tôi cứ thấy như thiếu thứ gì đó.

Tôi đưa tay định lấy.

“Cảm ơn chú Hoắc, phiền chú đi một chuyến rồi.”

Ngay khi tay tôi sắp chạm vào chiếc chìa khóa, quản gia bất ngờ lùi lại một bước.

“Cậu Hoắc, cậu hiểu lầm rồi.”

“Bà chủ nói, nếu cậu đã quyết đoạn tuyệt với nhà họ Hoắc, thì không được mang theo bất cứ thứ gì đi, bao gồm cả chiếc xe này.”

Tôi giận đến mức sôi máu, nhưng lại không tiện phát cáu trước mặt Hoàng Du, đành nghiến răng mở cửa xe bước xuống.

Tiện tay, tôi đá mạnh vào chiếc Maybach một cái.

5

Về đến biệt thự tôi đang ở, tôi càng nghĩ càng bực.

Dứt khoát liên hệ với một tòa soạn, đăng báo tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ trước một bước.

Chuyện này nhanh chóng leo lên hot search.

Buổi tối, tôi tiện tay mở một khu bình luận dưới video.

Phía dưới, cả đám người thi nhau mắng tôi.

[666, làm gì không làm, lại đi đoạn tuyệt với cha mẹ nhà hào môn.]

Tôi có đủ tự tin, tôi chính là muốn sống theo ý mình…

Dù sao thì, cha mẹ tôi sớm muộn gì cũng sẽ đến dỗ tôi quay về.

[Không còn là thanh niên mười mấy hai mươi nữa, con cái cũng lớn thế rồi, sao vẫn còn bốc đồng như vậy chứ?]

Hừ, tôi bốc đồng thì sao chứ, đàn ông đến chết vẫn là thiếu niên!

Còn nữa, mấy người chửi tôi tuy còn trẻ.

Nhưng có tư cách gì để mắng tôi chứ?

Bọn họ mong được sinh ra trong gia đình tôi còn không được ấy chứ.

Chỉ tiếc, vận may không đứng về phía họ.

[Nghe nói vì một con chim hoàng yến mà cả cha mẹ cũng không cần đến, đúng là chịu chơi, chỉ mong sau này đừng hối hận.]

Tôi tất nhiên sẽ không hối hận.

Cả đời này, nỗi khổ lớn nhất tôi từng chịu, chính là bị đám người này mắng chửi.

Cứ mắng đi.

Càng khó nghe càng tốt.

Cha mẹ tôi xưa nay luôn thương tôi.

Nếu để họ nhìn thấy tôi bị cộng đồn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×