Ánh nắng chiều tà xuyên qua cửa kính, đổ dài trên sàn đá cẩm thạch của Hành lang VIP tầng 30, nơi đặt văn phòng Giám đốc điều hành của tập đoàn Tầm Nhìn Mới. Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng máy điều hòa chạy đều và tiếng gõ lách cách lạnh lùng từ chiếc laptop đặt trước mặt Trần Phong.
Trần Phong, 35 tuổi, người đứng đầu đế chế đang phồn thịnh này, khoác lên mình bộ vest Ý được cắt may hoàn hảo. Vẻ ngoài của anh ta luôn là sự kết hợp giữa quyền lực và sự xa cách. Hiện tại, sự lạnh lùng đó càng đậm nét khi anh lướt qua các tập tài liệu mật.
Anh dừng lại ở một bảng tính excel phức tạp.
Dự án 'Thiên Tân', khoản chênh lệch 1.7 tỷ đồng.
Bằng chứng rõ ràng về việc làm sai lệch sổ sách, một hành vi trục lợi thiếu chuyên nghiệp. Và cái tên được bôi đỏ nằm ngay phía dưới phần phê duyệt là Lê Văn Hùng – Trưởng phòng Dự án, một nhân viên thâm niên, và là người đã từng được Phong tin tưởng.
Trần Phong khẽ nhếch môi, nụ cười nửa miệng mang theo vẻ khinh miệt. Anh không tức giận. Sự tức giận chỉ dành cho những người đáng để bận tâm. Đối với Hùng, chỉ là sự thất vọng về một quân cờ đã tự đánh mất giá trị. Anh đặt tập tài liệu vào chiếc cặp da khóa số, chuẩn bị gửi nó cho Ban Thanh tra. Mọi chuyện sẽ được giải quyết nhanh gọn theo quy tắc công ty: Sai phạm = Sa thải.
Đúng lúc đó, chuông điện thoại bàn reo.
“Thư ký Phương, tôi đã dặn là không tiếp bất kỳ ai vào giờ này.” Giọng Phong trầm thấp, đầy uy quyền.
“Thưa Giám đốc,” giọng cô thư ký Phương có vẻ ngập ngừng hiếm thấy, “có cô Hà My. Cô ấy nói là... vợ của anh Hùng. Cô ấy không có cuộc hẹn, nhưng trông cô ấy rất... tệ. Cô ấy nài nỉ xin anh chỉ vài phút thôi.”
My? Vợ của Hùng? Trần Phong chưa từng gặp cô ấy chính thức, nhưng hình ảnh mơ hồ về người phụ nữ thỉnh thoảng đứng chờ Hùng ở sảnh công ty chợt hiện về. Mái tóc dài xoăn nhẹ, dáng người thanh mảnh, và đôi mắt có vẻ buồn bã.
Anh ngừng gõ phím. Sự tò mò nhỏ bé, hiếm hoi trỗi dậy. Liệu cô ấy đến để thanh minh, hay để cầu xin?
“Cho cô ấy vào. Năm phút. Không hơn.”
Chỉ vài giây sau, cánh cửa gỗ sồi sang trọng bật mở.
Hà My bước vào. Bộ váy công sở giản dị hôm nay trông hơi nhàu, như thể cô đã trải qua một ngày dài đầy mệt mỏi. Lớp trang điểm nhạt nhòa, nhưng điều khiến Phong chú ý nhất chính là đôi mắt cô. Đôi mắt màu nâu nhạt ấy thường ngày dịu dàng là thế, nay lại tràn ngập một nỗi sợ hãi và tuyệt vọng sâu sắc, như một con thú nhỏ bị dồn vào đường cùng.
My đứng khựng lại trước chiếc bàn làm việc rộng lớn, cảm thấy không gian này nuốt chửng cô.
“Chào cô Hà My,” Phong lên tiếng, giọng điệu khách sáo và xa cách. Anh không mời cô ngồi. “Thời gian của tôi rất quý giá. Cô có năm phút. Về việc của anh Hùng?”
My cố gắng giữ bình tĩnh, hai tay cô siết chặt chiếc túi xách, móng tay hằn sâu vào lòng bàn tay.
“Thưa Giám đốc Trần,” giọng cô run rẩy, “tôi biết mình đường đột. Nhưng... tôi biết anh đang giữ tài liệu về việc của anh Hùng. Tôi xin anh, làm ơn, đừng gửi nó đi. Xin anh hãy cho anh ấy một cơ hội.”
Phong tựa lưng vào ghế da, vẻ mặt không chút biểu cảm. “Cơ hội? Cô My, cô nên biết quy tắc của Tầm Nhìn Mới. Sai phạm tài chính không phải là lỗi lầm. Đó là sự phản bội.”
“Tôi biết, tôi biết,” My vội vàng tiến thêm một bước, nước mắt chực trào. “Anh Hùng chỉ là nhất thời hồ đồ. Anh ấy phải lo cho gia đình, mẹ anh ấy đang bệnh nặng, chi phí phẫu thuật rất lớn. Anh ấy đã bị áp lực quá mức, Giám đốc.”
“Đó là trách nhiệm cá nhân của anh ta, không phải vấn đề của công ty,” Phong đáp trả lạnh lùng. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt tuyệt vọng của cô, như thể đang thẩm định giá trị của một món hàng. “Việc Hùng làm có thể khiến công ty mất hàng chục tỷ, thậm chí bị kiện tụng. Cô nghĩ sự nghiệp của anh ta đáng giá bao nhiêu so với danh tiếng của Tầm Nhìn Mới?”
Sự lạnh lùng của Phong khiến My như bị dội một gáo nước lạnh. Cô hiểu. Lời cầu xin hoàn toàn vô ích. Cô cắn chặt môi, sự tuyệt vọng hóa thành một tia sáng sắc bén, mạnh mẽ.
“Vậy, vậy anh muốn gì?” My ngước nhìn anh, giọng nói đã mất đi sự run rẩy, thay vào đó là một sự kiên quyết đau đớn. “Tôi biết anh Hùng sai. Nhưng anh là người có quyền lực. Anh có thể giữ im lặng. Anh muốn gì để đổi lấy sự im lặng đó? Tiền bạc? Tôi sẽ cố gắng xoay sở cả đời để trả nợ cho anh.”
Trần Phong thích thú với sự thay đổi trong thái độ của cô. Sự kiên quyết trong tuyệt vọng này làm cô trở nên hấp dẫn một cách lạ lùng. Anh đứng dậy, bước chậm rãi ra khỏi bàn làm việc, tiến về phía cô.
Ánh chiều hắt vào làm nổi bật đường nét sắc sảo, gợi cảm trên khuôn mặt My, cùng với chiếc cổ trắng ngần đang căng lên vì sự kiên cường.
Anh dừng lại ngay trước mặt My, khoảng cách giữa họ chỉ còn nửa mét. Mùi hương nước hoa đắt tiền, nam tính và đầy nguy hiểm của anh bao trùm lấy cô.
“Tiền bạc?” Phong khẽ cười, giọng nói trầm thấp, đầy ám chỉ. “Cô nghĩ tôi thiếu tiền sao, cô My? Tôi cần một sự đánh đổi khác.”
Anh cúi thấp người, ánh mắt đen sắc bén khóa chặt lấy ánh mắt cô, khiến tim My đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Tôi cần một thứ mà chỉ cô mới có thể cho tôi, cô My. Một thứ mà tiền bạc không mua được... Sự phục tùng và sự hợp tác bí mật.”
My nín thở, cơ thể cô căng cứng. Cô hiểu. Cô không còn là vợ của nhân viên, cô đã trở thành vật trao đổi. Cánh cửa phòng Giám đốc điều hành đã khép lại, và My biết, nếu cô bước qua giao kèo này, cuộc đời cô sẽ hoàn toàn thay đổi.
Thời gian của năm phút đã kết thúc, nhưng câu trả lời lại nằm lơ lửng, nặng trĩu trong không khí.