vợ của nhân viên mình

Chương 2: CÁNH CỬA PHÒNG GIÁM ĐỐC KHÉP LẠI


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Khoảnh khắc im lặng kéo dài tưởng chừng như vô tận. Hà My cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, nhưng lại không thể lùi bước. Mùi hương nam tính mạnh mẽ của Trần Phong đang bao trùm lấy cô, vừa xa hoa vừa nguy hiểm.

Cô hiểu rõ hàm ý đằng sau từ "phục tùng" và "hợp tác bí mật" của anh. Đó không chỉ là sự im lặng, đó là sự đánh đổi bằng chính thân thể và danh dự của cô.

“Anh đang... sỉ nhục tôi, Giám đốc Trần?” My cố gắng giữ giọng nói mình ổn định, nhưng cổ họng cô khô khốc.

Trần Phong đứng thẳng dậy, đôi mắt anh vẫn lạnh lùng nhưng sâu thẳm lại ẩn chứa tia lửa thú vị. Anh quay người, chậm rãi bước về phía cửa sổ kính lớn nhìn ra thành phố.

“Sỉ nhục? Cô My, tôi đang đưa ra một đề nghị công bằng,” Phong nói, giọng anh trầm bổng như tiếng đàn cello, nhưng từng chữ lại mang sức nặng của kim loại. “Anh Hùng, chồng cô, đã tự đặt mình vào tình thế này. Tôi chỉ là người đưa ra giải pháp duy nhất. Cô có thể từ chối. Cô có thể để Hùng đối mặt với Ban Thanh tra, mất việc, mất danh dự, có thể là cả nhà tù, và gia đình cô tan nát. Hoặc...”

Anh dừng lại, quay đầu nhìn cô, ánh mắt sắc lẹm. “Hoặc cô chấp nhận giao dịch của tôi, và mọi thứ sẽ được giải quyết trong im lặng. Sự nghiệp của anh ta được cứu vãn. Cô được cứu rỗi khỏi một cuộc sống khốn khổ.”

My nhắm mắt lại, cô thấy hình ảnh mẹ chồng đang nằm viện, thấy khuôn mặt thất thần của Hùng nếu chuyện này bị phanh phui. Cô cũng thấy sự vô tâm, sự hời hợt của Hùng dành cho cô trong nhiều năm qua. Nhưng dù sao đi nữa, cô đã hứa với lòng sẽ giữ gia đình này.

“Anh muốn tôi làm gì?” My hỏi, giọng nói nhỏ đến mức gần như là tiếng thì thầm, nhưng đủ để Phong nghe thấy. Lời thốt ra này như một con dao cắt đứt sợi dây cuối cùng của sự tự tôn trong cô.

Trần Phong nở một nụ cười thỏa mãn, một nụ cười hiếm hoi và đầy nguy hiểm. Anh bước trở lại bàn làm việc, mở chiếc cặp da và lấy ra tập tài liệu về Hùng.

“Đừng lo lắng. Tôi không phải là kẻ hoang dâm vô độ. Tôi chỉ là người thích sự kiểm soát, cô My à.” Anh đặt tập tài liệu lên bàn, rồi đẩy nó về phía cô. “Hãy xem đây. Sai phạm của anh ta là không thể chối cãi.”

Phong dựa vào bàn làm việc, khoanh tay trước ngực, dáng vẻ hoàn toàn chiếm ưu thế.

“Điều tôi muốn, đơn giản là sự hợp tác. Cô sẽ phải gặp tôi khi tôi muốn, ở nơi tôi chỉ định. Cô phải là... của riêng tôi, trong những cuộc gặp gỡ bí mật đó.” Anh nhấn mạnh từ "của riêng tôi" bằng một ánh mắt như muốn lột trần mọi suy nghĩ trong đầu cô.

My cảm thấy má mình nóng ran. Cô biết mình đang đỏ mặt. Nỗi xấu hổ và sự phẫn nộ dâng lên. Cô là một phụ nữ có học thức, có công việc, nhưng giờ đây, cô đang bị định giá như một món hàng.

“Và nếu tôi làm theo tất cả những gì anh muốn, anh sẽ giữ bí mật mãi mãi và đảm bảo Hùng được thăng tiến?”

Phong lắc đầu nhẹ, ánh mắt anh đầy sự cảnh báo. “Sự thăng tiến của anh ta tùy thuộc vào năng lực, và quan trọng hơn là mức độ hài lòng của tôi đối với sự hợp tác của cô. Còn về bí mật, tôi sẽ giữ nó, miễn là cô không phản bội lòng tin của tôi.”

My hiểu, giao kèo này không chỉ là một lần trao đổi, mà là một sợi dây vô hình trói buộc cô vào anh ta, mãi mãi.

Cô nhìn vào tập tài liệu, nhìn thấy chữ ký của Hùng, và thấy tương lai đổ vỡ của gia đình mình. Cô cúi đầu, một giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ rơi xuống sàn nhà cẩm thạch.

“Tôi... chấp nhận,” cô nói, giọng khàn đặc.

Trần Phong tiến đến gần, bàn tay anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh. Anh dùng ngón tay cái lau đi giọt nước mắt còn vương trên má cô, cái chạm nhẹ ấy lại khiến cô rùng mình.

“Tốt lắm, cô My. Cô đã đưa ra một lựa chọn sáng suốt,” anh thì thầm, giọng nói giờ đây gần gũi một cách đáng sợ.

“Từ bây giờ, tôi là người duy nhất cô phải quan tâm. Bất cứ khi nào tôi gọi, cô phải có mặt. Và đừng bao giờ để Hùng, hay bất kỳ ai khác, nghi ngờ về mối quan hệ ‘công việc’ đặc biệt này.”

Anh thả cằm cô ra. Sự gần gũi vừa rồi khiến My thở gấp. Cô lùi lại một bước, cảm thấy như thể da thịt cô đang bị đốt cháy bởi cái chạm đó.

“Bây giờ, cô có thể về,” Phong nói, quay lại bàn làm việc. “Tôi sẽ sắp xếp để vụ việc của Hùng được 'ém' đi. Ngày mai anh ta sẽ nhận được một thông báo 'cảnh cáo nghiêm khắc' thay vì quyết định sa thải.”

My đứng như trời trồng, đầu óc trống rỗng. Giao kèo đã được thiết lập. Thân phận cô đã thay đổi.

Khi My bước về phía cửa, Trần Phong đột ngột gọi lại.

“À, cô My.”

Cô quay lại.

“Đừng bao giờ ăn mặc như thế này khi gặp tôi. Lần sau, hãy mặc một bộ váy... phù hợp hơn với vai trò mới của cô.”

Lời nói mang đầy tính kiểm soát và ám thị đó đánh mạnh vào sự tự tôn còn sót lại của My. Cô không trả lời, chỉ gật đầu cứng nhắc. Cô mở cánh cửa, bước ra khỏi phòng Giám đốc.

Cánh cửa gỗ sồi nặng nề khép lại sau lưng My, như một lời tuyên bố rằng cuộc sống cũ của cô đã bị khóa kín bên trong.

My bước nhanh về phía thang máy, lòng cô trống rỗng, cô đơn và sợ hãi. Nhưng sâu thẳm, trong góc tối nhất của trái tim, có một cảm giác tội lỗi lẫn lộn với sự tò mò.

Cô đang bước vào một trò chơi nguy hiểm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×