vợ của nhân viên mình

Chương 8: CÁI LẠNH TỪ TẤM GA TRẢI GIƯỜNG


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm đó, Hà My không tài nào chợp mắt được. Cô nằm cạnh Hùng, người đang thở đều đặn và có vẻ thoải mái sau khi được “cứu” và nhận được lời hứa hẹn thăng tiến. Anh ta ôm My một cách vô thức, nhưng cái ôm ấy không hề mang lại hơi ấm hay sự an ủi. Nó chỉ khiến My cảm thấy ngột ngạt hơn.

Cảm giác tội lỗi như một tảng băng lớn đè nặng lên ngực cô. Cô đã phản bội Hùng, không chỉ bằng một nụ hôn chớp nhoáng, mà bằng cả một giao kèo đen tối. Tuy nhiên, sự tội lỗi đó lại đi kèm với một cảm giác kỳ lạ, gần như là sự giải thoát.

My khẽ quay người, tránh xa cái ôm hờ hững của Hùng. Cô nhìn vào khoảng không tối đen. Tấm ga trải giường cotton trắng tinh bỗng trở nên lạnh lẽo vô cùng, như phản ánh sự lạnh giá trong mối quan hệ của họ.

Cô nhớ lại lời Trần Phong. Anh ta đã nhìn thấu cuộc hôn nhân của cô. “Anh ấy không còn thấy tôi nữa. Tôi đã rất cô đơn.” Chính sự cô đơn đó đã đẩy cô vào tay anh ta.

Cô tự hỏi, liệu nụ hôn của Phong có phải là sự cứu rỗi, hay chỉ là một chiếc còng tay mới? Nó mang tính chiếm hữu, nhưng lại đầy đam mê. Nó khiến cô cảm thấy mình được khao khát, được thèm muốn, một cảm giác mà cô đã đánh mất từ rất lâu.

My cố gắng nhớ lại cảm giác khi Hùng hôn cô lần cuối, nhưng trí nhớ lại mờ nhạt và vô vị. Thay vào đó, cô nhớ rõ sự mạnh mẽ, mãnh liệt và mùi hương nguy hiểm từ Trần Phong khi anh dán môi vào cô.

Sự đấu tranh nội tâm của My diễn ra âm ỉ. Cô muốn là một người vợ chung thủy, muốn giữ gia đình. Nhưng cô cũng là một phụ nữ có những khao khát bị dồn nén, và Trần Phong đã biết cách khơi dậy chúng một cách tàn nhẫn và quyến rũ.

Cô lén lút lấy điện thoại, mở tin nhắn của Phong. Đọc lại lời ra lệnh: “Mặc trang phục công sở kín đáo nhất... ngồi đó, nhìn tôi làm việc, và cảm nhận sự kiểm soát của tôi.”

Sự tưởng tượng về ngày mai khiến My rùng mình. Cô sẽ ngồi trong văn phòng anh ta, ngay trong tầm mắt của anh ta, trong khi anh ta làm việc. Đó là một sự trừng phạt tinh tế, một màn tra tấn tâm lý và tình dục. Anh ta muốn cô bị kích thích bởi sự kiểm soát và quyền lực của anh ta.

My nhìn Hùng đang ngủ say. Cô nhận ra rằng, dù Hùng có được giữ lại công ty và được thăng tiến, khoảng cách giữa họ đã không thể cứu vãn. Cô cảm thấy Hùng đã trở nên xa lạ, và người đàn ông lạ mặt vừa hôn cô lại đang trở nên quá gần gũi.

My quyết định thức dậy. Cô lặng lẽ bước xuống bếp, rót một cốc nước lạnh. Ánh sáng từ thành phố xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi vào dáng người mảnh dẻ của cô trong bộ đồ ngủ.

Cô tự nhủ: "Đây là vì Hùng. Đây là cái giá phải trả để anh ta có cơ hội làm lại cuộc đời. Mọi thứ chỉ là một giao dịch, một trò chơi."

Nhưng khi cô trở lại giường, nằm trên tấm ga trải giường lạnh lẽo đó, cô biết cô đang tự lừa dối mình. Trò chơi này không chỉ là vì Hùng. Nó đã trở thành một lối thoát bí mật cho chính những khao khát của cô.

Cô đưa tay chạm nhẹ lên môi, nơi vẫn còn cảm nhận được sự chiếm đoạt của Phong. Cô nhắm mắt lại, và trong bóng tối, cô chấp nhận sự thật: Cô đã lún sâu vào mối quan hệ cấm đoán này, không chỉ vì trách nhiệm, mà còn vì một khao khát tội lỗi mới nảy sinh.

Trời sáng, My thức dậy. Cô nhìn mình trong gương, đôi mắt thâm quầng nhưng lại có một sự quyết tâm lạ lùng.

Cô chọn chiếc áo sơ mi trắng cổ điển và chân váy bút chì màu xám tro, bộ trang phục kín đáo nhất mà cô có. Cô muốn thể hiện sự phục tùng, nhưng cũng muốn giữ lại chút kiêu hãnh cuối cùng của mình.

Trước khi ra khỏi nhà, cô nhìn Hùng vẫn còn đang ngủ, và cô cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết.

Hôm nay, cô sẽ đến văn phòng Giám đốc, không phải với tư cách là vợ của nhân viên, mà là một nhân vật trong vở kịch bí mật do Trần Phong đạo diễn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×