Sự tẻ nhạt trong căn nhà của Hùng không phải là sự tĩnh lặng bình yên, mà là một tiếng tút dài vô cảm. Mười năm hôn nhân đã biến căn phòng khách ấm cúng thành một bảo tàng của sự ngăn nắp và im lặng, nơi vợ anh, Duyên, và anh sống như hai người bạn cùng phòng có chung một sổ tiết kiệm. Hùng, một kiến trúc sư kiêm giám đốc dự án đang ở độ tuổi $30$ đỉnh cao sự nghiệp, thường tìm kiếm sự giải thoát trong công việc hoặc đơn giản là ngồi bên cửa sổ phòng làm việc, nhìn ra khoảng sân vắng.
Chiều hôm ấy, khi ánh nắng cuối ngày ngả màu vàng nhạt, Hùng đang loay hoay sắp xếp lại đống vật liệu cũ trong gara. Bất chợt, một tiếng "cạch" nhỏ thu hút sự chú ý của anh. Căn nhà đối diện – với cánh cửa gỗ màu xanh ngọc nổi bật – đang có người.
Là Mai, vợ hàng xóm. Chồng cô, một người đàn ông thành đạt thường xuyên vắng nhà, để lại Mai một mình với sự tĩnh lặng của ngôi nhà lớn. Cô đang đứng trước cửa, mái tóc đen mượt buộc lỏng xõa xuống bờ vai, gương mặt thoáng nét bối rối. Cô cúi xuống nhìn khe cống thoát nước nhỏ gần chân tường, tay mân mê chiếc ví da.
Hùng khẽ nhíu mày. Anh nhận ra sự căng thẳng trong dáng người cô. Vài giây sau, Mai ngước nhìn lên, thấy Hùng đang đứng đó. Một chút ngượng ngùng lan trên gương mặt cô, nhưng cô vẫn mỉm cười nhẹ và chỉ tay xuống khe cống.
"Xin lỗi, anh Hùng," giọng cô lí nhí, nhẹ nhàng như tiếng chuông gió. "Tôi lỡ tay làm rơi chùm chìa khóa xuống dưới đó rồi. Anh có cách nào giúp tôi không?"
Hùng gật đầu, sự bận rộn trong đầu chợt tan biến. Anh tìm một sợi dây thép mảnh và một chiếc kìm dài. Khi anh cúi xuống, tập trung vào việc gắp chiếc chìa khóa, Mai cũng nghiêng người nhìn theo. Sự gần gũi đột ngột này khiến Hùng cảm thấy hơi thở của cô phả nhẹ bên tai, mang theo mùi hương hoa nhài thoang thoảng.
Sau vài phút căng thẳng, chiếc kìm "cạch" nhẹ, gắp được chùm chìa khóa. Khi Hùng đứng thẳng dậy và trao chùm chìa khóa lại, đầu ngón tay của họ vô tình chạm vào nhau.
Chỉ một cái chạm nhẹ, nhưng một tia điện xẹt qua, mạnh mẽ và bất ngờ đến mức Hùng phải giật mình rụt tay lại. Anh nhìn thẳng vào mắt cô. Đôi mắt Mai to, màu hổ phách, thoáng qua một chút biết ơn chân thành, nhưng sâu thẳm lại là một nỗi buồn vô tận, như thể chứa đựng cả một bầu trời tối đen. Trái tim tôi đập rộn ràng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Đã bao lâu rồi tôi chưa từng có cảm giác này? Hùng tự hỏi, bối rối trước cường độ của cảm xúc vừa trào lên.
Mai mỉm cười lần nữa, nụ cười ấy như đóa hoa nở muộn, yếu ớt nhưng lại có sức mạnh làm tan chảy mọi sự lạnh giá trong lòng Hùng. "Cảm ơn anh nhiều lắm. Hùng." Cô nhanh chóng mở cánh cửa màu xanh và bước vào, cánh cửa đóng lại sau lưng cô, như một tấm màn chắn hạ xuống, ngăn cách hai thế giới.
Hùng đứng đó, nhìn chiếc chìa khóa vừa được cứu. Cái cảm giác rung động vừa rồi mạnh mẽ bao nhiêu, sự tội lỗi và thực tại lại lạnh lẽo bấy nhiêu. Anh nhìn xuống bàn tay mình, chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út lạnh lẽo nhắc nhở anh về ranh giới. Cô ấy là vợ hàng xóm. Cô ấy là vợ người ta. Anh lẩm bẩm, cố gắng xua đi khuôn mặt Mai, nhưng vô ích. Trong lòng, một khao khát cấm đoán vừa được gieo mầm, ngay giữa hai căn nhà đối diện.