vợ hàng xóm

Chương 2: Mùi hương Cỏ non và Cơn mưa bất chợt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi chiều nhặt chìa khóa, cuộc sống tẻ nhạt của Hùng không hề biến mất, nhưng nó đã bị xé toạc bởi một vết nứt. Cánh cửa màu xanh ngọc đối diện trở thành một thỏi nam châm vô hình, luôn thu hút ánh mắt anh. Mỗi khi pha cà phê, thay vì nhìn ra phố, anh lại vô tình lướt qua cửa sổ, hy vọng bắt gặp một bóng dáng quen thuộc. Sự lén lút đó vừa kích thích, vừa mang lại cảm giác tội lỗi cồn cào.

Cuối tuần, Hùng quyết định ra ngoài vườn. Anh không phải là người yêu thích việc làm vườn, nhưng chiếc máy cắt cỏ cũ kỹ bỗng trở thành cái cớ hoàn hảo. Anh muốn có mặt ở đó, nơi ranh giới giữa hai ngôi nhà chỉ là một hàng rào thấp bằng gỗ bạch đàn.

Tiếng máy cắt cỏ rè rè trong buổi chiều êm ả, mùi xăng dầu và cỏ tươi xộc lên mũi Hùng. Khi anh đẩy máy đi được nửa đoạn, một bóng người xuất hiện. Đó là Mai. Cô mặc một chiếc áo phông cotton đơn giản màu trắng và quần jeans xanh bạc, đang cẩn thận chăm sóc một chậu hoa hồng nhung nhỏ gần hàng rào. Vẻ mặt cô dịu dàng và tập trung, hoàn toàn khác với sự bối rối hôm trước.

"Anh Hùng siêng năng quá," Mai lên tiếng trước, giọng nói nhẹ nhàng như tơ lụa. Cô ngước nhìn anh, ánh mắt lấp lánh dưới nắng.

Hùng tắt máy cắt cỏ, cảm thấy má mình hơi nóng. "Không quen việc lắm. Cây cỏ mọc dại hết rồi. Còn cô, trồng hoa hồng đẹp thật đấy."

"Tôi chỉ thích chăm sóc nó một chút thôi," Mai cười, nụ cười ấy đã xóa đi chút buồn bã còn vương lại từ hôm trước. "Cây cối cũng như con người, cần sự lắng nghe."

Sự đồng điệu đến bất ngờ. Hùng dựa vào hàng rào, quên mất mình đang cầm chiếc máy cắt cỏ nặng trịch. "Lắng nghe à? Nghe chúng nói gì?"

Mai đặt chiếc xẻng nhỏ xuống, hơi nghiêng đầu. "Nghe xem chúng thiếu gì. Thiếu nước, thiếu nắng, hay thiếu... một chút quan tâm. Quan tâm đúng cách, không phải cứ làm theo ý mình là được."

Lời nói nhẹ nhàng của Mai lại chạm vào một góc khuất trong lòng Hùng. Hôn nhân của anh với Duyên thiếu gì? Chắc chắn là sự lắng nghe và quan tâm đúng cách. Hai người họ quá bận rộn với việc cố gắng làm hài lòng người khác, mà quên mất cách làm hài lòng chính mình và nhau.

Tôi đang nói chuyện gì thế này? Cô ấy là vợ hàng xóm, tại sao tôi lại cảm thấy mình có thể trút hết nỗi lòng ở đây? Hùng giật mình, cố gắng quay lại với câu chuyện xã giao. "Chắc là tôi nên học hỏi cô nhiều hơn. Tôi chỉ biết đổ nước theo giờ giấc thôi."

"Không sao đâu," Mai khẽ cười, một cái nhìn đồng cảm thoáng qua. "Mỗi người có một cách sống. Đôi khi, sự hoàn hảo lại làm người ta mệt mỏi."

Đúng lúc đó, bầu trời đột nhiên chuyển màu xám xịt, những hạt mưa nặng trĩu bắt đầu rơi xuống đất, tạo thành những chấm đen to trên nền xi măng.

"Mưa rồi!" Mai thốt lên, vội vàng ôm chậu hoa hồng.

Hùng nhìn lên: Mưa rào đến quá nhanh. Cả hai đều cách cửa nhà mình khoảng chục mét. Mái hiên nhỏ của gara nhà Hùng là nơi gần nhất.

"Vào đây tạm đi, Mai!" Hùng nhanh chóng mở cửa gara, lùi sát vào tường để tạo thêm không gian.

Mai ngập ngừng một giây rồi chạy nhanh đến, nép sát vào mép tường. Khuôn viên mái hiên quá nhỏ, khiến hai người đứng gần đến mức gần như chạm vào nhau. Hùng cảm nhận được hơi ấm cơ thể cô, mùi hương hoa nhài và cỏ ẩm ướt trộn lẫn, tạo nên một hương thơm bí ẩn và gây nghiện. Hơi thở của anh bỗng trở nên nặng nề.

Mai thở dốc, một vài giọt mưa vương trên má và tóc. "Cảm ơn anh. Mưa to quá."

"Không có gì." Hùng cố giữ giọng mình bình tĩnh, nhưng đôi mắt anh không thể rời khỏi khuôn mặt cô. Cô đẹp một cách mong manh dưới ánh đèn mờ ảo của gara.

Chúa ơi, mình đang làm cái quái gì thế này? Khoảnh khắc này, mình chỉ ước thời gian ngừng lại. Hùng tự nhủ. Chiếc nhẫn cưới trên tay anh như một chiếc còng lạnh lẽo, nhắc nhở anh về ranh giới mà anh đang đứng sát. Sự giằng co giữa đạo đức và khao khát thật sự đang xé nát anh. Anh muốn vươn tay, vén lọn tóc ướt dính trên trán cô, nhưng anh sợ, sợ làm vỡ tan cái khoảnh khắc cấm kỵ và tuyệt đẹp này.

Trong lúc đó, điện thoại Mai rung lên. Là chồng cô. Mai lấy điện thoại ra, gương mặt lập tức trở nên khách sáo, lạnh lùng. "Em nhận được rồi, anh cứ yên tâm. Vâng, em sẽ tự lo." Giọng nói cô trở nên xa cách, như thể đang nói chuyện với một người xa lạ. Hùng nhận thấy sự thay đổi rõ rệt đó và cảm thấy một sự xót xa không tên dâng lên.

Cô ấy đang cô đơn. Cô ấy đang che giấu cảm xúc thật sự của mình. Cô ấy đang diễn vai một người vợ hoàn hảo. Suy nghĩ đó đánh mạnh vào Hùng. Anh không còn nhìn cô bằng ánh mắt của một người đàn ông bị hấp dẫn nữa, mà bằng ánh mắt của một người đàn ông đồng cảm sâu sắc.

Mưa dần tạnh.

"Tôi phải về đây, anh Hùng. Chồng tôi vừa gọi." Mai nói, lấy lại sự bình tĩnh. Lời tạm biệt của cô chứa đầy sự ngập ngừng, một lời hứa hẹn vô hình về những lần gặp gỡ tiếp theo.

Hùng nhìn theo bóng cô chạy vội về phía cánh cửa màu xanh, cảm thấy một khoảng trống lạnh lẽo đọng lại nơi Mai vừa đứng. Anh biết, cánh cửa màu xanh kia đã không còn là ranh giới nữa, mà là một lời mời gọi nguy hiểm, chỉ chực chờ cuốn anh vào một cơn bão cảm xúc.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×