Kể từ đêm ly cà phê mát lạnh, Hùng sống trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Sự trao đổi cảm xúc trong phòng khách tối hôm đó đã tạo ra một sợi dây liên kết vô hình, kéo căng giữa hai căn nhà đối diện. Sự căng thẳng này không đến từ sự lãng mạn lén lút, mà từ nỗi lo sợ cho Mai.
Duyên, vợ Hùng, dường như đã nhận thấy sự thay đổi. Cô không nói gì, nhưng ánh mắt cô dò xét mỗi khi anh lơ đãng nhìn ra cửa sổ hoặc khi anh cầm điện thoại lên. Hùng phải cẩn thận hơn, tự nhủ rằng mình chỉ là một người hàng xóm tử tế, đang quan tâm đến sự an toàn của người khác.
Đêm thứ Bảy, một đêm khuya vắng vẻ. Hùng vừa hoàn thành xong một bản vẽ phức tạp, sự mệt mỏi trĩu nặng trên vai. Anh tắt đèn phòng làm việc, chuẩn bị đi ngủ.
Khi đi ngang qua hành lang, một âm thanh nhỏ, yếu ớt lọt vào tai anh. Đó là tiếng cãi vã.
Tiếng động ấy đến từ căn nhà đối diện, xuyên qua bức tường và khoảng sân trống. Mặc dù âm thanh bị bóp méo và bị dập tắt nhanh chóng, Hùng vẫn nghe rõ được giọng nói cao và gay gắt của chồng Mai, kèm theo một tiếng đập bàn khô khốc.
Chồng Mai, thường đi công tác, đã về mà Hùng không hề hay biết.
Hùng đứng khựng lại. Tim anh đập mạnh, không phải vì sợ hãi, mà vì lo lắng. Anh cố gắng lắng nghe.
Sau tiếng động ấy là một sự im lặng đáng sợ. Rồi, một tiếng thút thít yếu ớt vang lên.
Đó là tiếng khóc. Tiếng khóc bị nén lại, nghẹn ngào, cố gắng để không phát ra thành tiếng. Hùng chắc chắn đó là Mai.
Cả người Hùng cứng đờ. Cảm giác bất lực và phẫn nộ dâng lên mạnh mẽ, nhấn chìm mọi suy nghĩ lý trí. Anh muốn lao ra khỏi nhà, đập cửa nhà đối diện và hỏi chuyện gì đang xảy ra. Anh muốn bảo vệ cô khỏi nỗi đau mà cô đang phải chịu đựng.
Mẹ kiếp! Anh ta đang làm cái quái gì thế? Hùng tự mắng bản thân. Anh đã từng thấy Mai buồn, nhưng việc trực tiếp nghe thấy sự đau khổ của cô là một cú sốc lớn. Nó khiến anh nhận ra sự cô đơn mà Mai từng kể không chỉ là thiếu sự lắng nghe, mà có thể là sự chịu đựng.
Hùng siết chặt nắm đấm, móng tay hằn sâu vào lòng bàn tay. Chiếc nhẫn cưới lại một lần nữa lạnh lẽo trên ngón tay anh, nhưng lần này, nó không còn là lời nhắc nhở về đạo đức, mà là một xiềng xích vô dụng, ngăn anh thực hiện điều anh khao khát nhất: hành động.
Anh đứng đó, trong bóng tối hành lang, lắng nghe. Tiếng khóc dần nhỏ đi, chỉ còn là những tiếng nấc cụt thỉnh thoảng vang lên, rồi chìm hẳn vào đêm.
Sau khoảng mười phút dài đằng đẵng, mọi thứ trở lại tĩnh lặng. Quá tĩnh lặng.
Hùng vẫn không nhúc nhích. Anh cảm thấy như mình vừa chứng kiến một tai nạn mà không thể can thiệp. Mọi sự lý trí đều thất bại. Tình cảm anh dành cho Mai, vốn được ngụy trang dưới lớp vỏ đồng cảm và tình hàng xóm, bỗng bùng lên thành một ngọn lửa của sự bảo vệ tuyệt đối.
Anh ta đối xử với cô ấy như vậy à? Và tôi chỉ có thể đứng đây?
Anh nhẹ nhàng đi xuống bếp, rót một cốc nước đá lạnh. Hùng uống cạn, cố gắng dập tắt ngọn lửa giận dữ và khao khát được can thiệp đang cháy bỏng trong lồng ngực.
Ánh mắt anh dừng lại trên chiếc ly cà phê thủy tinh Mai đã mang sang, vẫn được rửa sạch và úp gọn trên kệ. Chiếc ly vô tri ấy bỗng trở thành biểu tượng cho sự yếu đuối của Mai và bất lực của anh.
Đêm đó, Hùng không thể ngủ được. Anh nằm thao thức, nhìn lên trần nhà và tưởng tượng ra Mai đang co ro trong căn phòng tối, cố gắng nuốt nước mắt.
Sáng hôm sau, khi mặt trời lên, Hùng đi làm sớm. Anh cố tình đi ngang qua nhà Mai. Căn nhà màu xanh vẫn đóng im ỉm, chiếc xe bán tải màu đen của chồng Mai đã biến mất. Mọi thứ trở lại bình thường, như thể đêm qua không có gì xảy ra.
Nhưng trong lòng Hùng, mọi thứ đã thay đổi. Anh biết, Mai cần anh. Không chỉ cần một người lắng nghe qua ly cà phê, mà cần một bờ vai, một sự che chở. Và Hùng, dù biết là cấm kỵ, dù biết là nguy hiểm, đã sẵn sàng bước tiếp.
Anh gửi cho Mai một tin nhắn ngắn: Cây hoa hồng của cô vẫn ổn chứ?
Anh không chờ đợi câu trả lời. Tin nhắn đó không phải là về hoa hồng, đó là một lời thề câm lặng rằng anh đã nghe thấy tiếng khóc của cô, và anh sẽ luôn dõi theo cô.