Kể từ cơn mưa rào hôm ấy, ranh giới vô hình giữa hai căn nhà đã trở nên mỏng manh hơn bao giờ hết. Hùng không còn phải tìm kiếm lý do để ra vườn; thay vào đó, anh sống trong một sự mong chờ ngấm ngầm, luôn lắng nghe những âm thanh nhỏ nhất phát ra từ căn nhà màu xanh. Mai cũng vậy, cô thường xuyên có mặt ngoài sân vào những giờ cố định, tạo ra một lịch trình gặp gỡ không lời.
Sự tương tác của họ vẫn giữ nguyên vẻ lịch sự, xã giao của những người hàng xóm kiểu mẫu, nhưng dưới lớp vỏ bọc đó là sự trao đổi ánh mắt nồng nhiệt và thấu hiểu. Mỗi ánh nhìn là một lời thú nhận câm lặng: Chúng ta đều đang cô đơn.
Tối thứ Ba, Hùng đang làm việc muộn. Công việc kiến trúc sư của anh đòi hỏi sự tập trung cao độ, nhưng đêm nay, đầu óc anh bị vây quanh bởi hình ảnh Mai. Anh cần một thứ gì đó tỉnh táo, và ly cà phê trong bếp đã cạn. Anh đứng dậy, vươn vai mệt mỏi, đi xuống bếp.
Vừa lúc đó, chuông cửa reo một tiếng nhỏ. Hùng hơi ngạc nhiên. Giờ này, vợ anh – Duyên – thường đã ngủ hoặc đang xem phim trong phòng riêng, không có thói quen làm phiền anh khi anh làm việc.
Anh mở cửa. Ánh sáng vàng dịu từ hiên nhà phủ lên bóng dáng Mai. Cô mặc một chiếc váy cotton dài màu xám nhạt, trên tay cầm một chiếc ly thủy tinh cao, có những giọt nước đọng lại mát lạnh.
"Xin lỗi, anh Hùng. Tôi thấy đèn phòng làm việc của anh vẫn sáng," Mai nói, giọng cô thì thầm, như sợ phá vỡ sự tĩnh lặng của khu phố. "Tôi vừa pha cà phê đá. Pha hơi nhiều, nên... tôi mang qua cho anh một ly."
Hùng cảm thấy tim mình hẫng một nhịp. Cô ấy không cần phải làm thế. Việc này vượt quá sự tử tế thông thường của hàng xóm. Nhưng anh không thể từ chối. "Cảm ơn cô. Mai. Cô thật chu đáo."
Anh nhận lấy chiếc ly. Nó lạnh buốt trong tay anh, và mùi cà phê rang xay thơm lừng, khác hẳn với loại cà phê gói mà anh vẫn uống. Tay Hùng chạm nhẹ vào tay cô khi anh cầm ly, một cái chạm ngắn ngủi nhưng lại khiến cả hai ngượng nghịnh lùi lại nửa bước.
Mai lùi ra khỏi ngưỡng cửa. "Vậy... anh cứ dùng đi nhé. Chúc anh làm việc hiệu quả."
Hùng không muốn cô đi. "Khoan đã, Mai. Cô có muốn... ngồi một lát không? Ly cà phê này có vẻ ngon quá, tôi không muốn uống một mình."
Mai ngập ngừng. Anh biết, đó là một đề nghị nguy hiểm. Cô là vợ người ta. Anh là chồng người khác. Nhưng cô không hề từ chối thẳng thừng. Cô nhìn về phía căn nhà màu xanh của mình, rồi lại nhìn anh.
"Chỉ một lát thôi, anh Hùng." Cô thì thầm, bước vào.
Họ ngồi đối diện nhau ở chiếc bàn nhỏ trong phòng khách. Mọi thứ trở nên yên tĩnh đến mức họ có thể nghe thấy tiếng đá tan nhẹ trong ly cà phê.
Hùng nhấp một ngụm. Cà phê đậm đà, mát lạnh, nhưng cái cảm giác hồi hộp trong lòng anh còn mạnh hơn gấp bội. "Ngon thật. Rất tinh tế."
Mai mỉm cười. "Tôi chỉ thích tự tay mình làm mọi thứ."
Họ bắt đầu trò chuyện. Không phải về cây cối hay thời tiết. Lần này, họ nói về sự cô đơn. Không trực tiếp, mà thông qua những câu chuyện về công việc, về những ước mơ chưa thực hiện, về những cuốn sách họ đọc. Hùng nói về sự ngột ngạt của những dự án lớn, nơi anh phải hy sinh cảm xúc cá nhân vì logic và con số. Mai nói về khoảng thời gian một mình quá dài, nơi cô phải tự học cách làm bạn với sự im lặng.
"Đôi khi," Mai nói, đặt ly xuống, "tôi cảm thấy mình giống như những bức tượng trang trí trong nhà. Đẹp đẽ, hoàn hảo, nhưng vô hồn. Chỉ để người khác ngắm nhìn."
Lời thú nhận thẳng thắn đó đánh mạnh vào Hùng. Anh hiểu. Cuộc hôn nhân của anh cũng đang biến anh thành một bức tượng: một người chồng mẫu mực, một người làm việc chăm chỉ, nhưng cảm xúc cá nhân thì bị đóng băng.
Tại sao tôi chưa bao giờ nói những điều này với Duyên? Tại sao tôi lại thấy dễ dàng nói với một người phụ nữ tôi vừa quen... người là vợ hàng xóm?
Hùng nhìn cô, không phải với khao khát thể xác, mà với sự thương cảm và đồng điệu sâu sắc. Sự im lặng giữa họ bỗng trở nên ấm áp, dễ chịu, khác hẳn với sự im lặng lạnh lẽo trong căn nhà này mỗi khi chỉ có Duyên và anh.
"Tôi hiểu," Hùng đáp khẽ. "Thật khó để duy trì mọi thứ khi cảm xúc đã bị bỏ quên quá lâu."
Mai nhìn thẳng vào mắt anh, một tia sáng lấp lánh như sự biết ơn. Cái nhìn đó đã xóa nhòa mọi khoảng cách vật lý và xã hội.
Đúng lúc đó, một cánh cửa tầng trên khẽ mở, rồi lại đóng. Duyên.
Cả Hùng và Mai đều giật mình. Cảm giác tội lỗi như một luồng điện lạnh chạy dọc sống lưng Hùng.
Mai đứng dậy ngay lập tức. "Tôi... tôi nghĩ đã muộn rồi. Tôi phải về."
"À, ừm," Hùng cũng đứng lên, cảm thấy mình như một cậu học trò bị bắt quả tang.
Hùng đưa Mai ra cửa. Khi cô bước qua ngưỡng cửa, cô quay lại, đôi mắt hổ phách nhìn thẳng vào anh, không còn chút buồn bã nào, chỉ còn sự bối rối và một chút... kích thích khó tả.
"Cảm ơn ly cà phê," Hùng thì thầm.
"Cảm ơn đã lắng nghe," Mai đáp lại, giọng nhẹ như hơi thở, rồi nhanh chóng quay về phía cánh cửa màu xanh.
Hùng đóng cửa, dựa lưng vào nó, cảm nhận hơi lạnh từ cánh cửa thấm vào áo. Anh nhìn chiếc ly thủy tinh rỗng trong tay. Nó vẫn còn mát lạnh, nhưng ly cà phê không phải là điều duy nhất anh nhận được. Anh đã nhận được một liều thuốc độc ngọt ngào: sự thấu hiểu từ một người phụ nữ bị cấm đoán. Anh biết, mối quan hệ này sẽ không dừng lại ở những ly cà phê hay câu chuyện về cây cối nữa. Anh đã bước qua vạch giới hạn đầu tiên, và anh không chắc mình có muốn quay lại hay không.