Tiếng nhạc du dương vang lên trong đại sảnh khách sạn 5 sao sang trọng. Ánh đèn pha lê rọi xuống, lấp lánh như ngàn vì sao đang xoay vòng quanh trần nhà. Mùi rượu vang hòa quyện với hương nước hoa đắt tiền tạo nên một bầu không khí vừa hoa lệ, vừa giả tạo.
Lâm Tư Nhiên đứng lặng trong góc phòng, ly rượu vang trên tay cô đã nguội lạnh từ lâu. Cô đến đây không phải để dự tiệc, mà chỉ đơn giản là muốn chúc mừng bạn thân mình – Lê Gia Linh – cô gái đã từng cùng cô trải qua thời sinh viên gian khổ, cùng nhau ăn mì gói, cùng nhau cười khóc.
Nhưng Tư Nhiên không ngờ… hôm nay, cô sẽ phải đối diện với một sự thật khiến trái tim mình như bị ai bóp nghẹt.
Trên sân khấu, MC vừa dõng dạc giới thiệu:
“Xin chúc mừng cặp đôi hạnh phúc – anh Trần Duy Khiêm và cô Lê Gia Linh, lễ đính hôn chính thức bắt đầu!”
Cái tên ấy – Trần Duy Khiêm – vang lên giữa hàng trăm người, rơi vào tai cô như một tiếng sấm giữa trời quang.
Tư Nhiên siết chặt ly rượu, đến mức đầu ngón tay trắng bệch. Môi cô run run, mắt mở to nhìn lên sân khấu.
Không thể nào.
Không thể nào lại là anh ta!
Người đàn ông trên sân khấu mặc vest đen lịch lãm, dáng người cao lớn, khuôn mặt góc cạnh và nụ cười nhàn nhạt – nụ cười mà cô đã từng yêu đến khắc cốt ghi tâm.
Ba năm trước, anh ta là người nói với cô rằng:
“Chờ anh, khi anh có đủ năng lực, anh sẽ cưới em.”
Ba năm sau, anh ta đứng trên sân khấu, đeo nhẫn cho bạn thân nhất của cô.
Trong khoảnh khắc đó, thế giới của Tư Nhiên dường như sụp đổ.
Cô cố gắng hít sâu, ngẩng đầu lên để nước mắt không rơi. Cô không muốn mình trở thành một kẻ yếu đuối trước mặt người từng phản bội mình. Cô nở một nụ cười lạnh, đặt ly rượu xuống bàn, rồi xoay người rời khỏi sảnh tiệc.
Tiếng giày cao gót nện trên nền đá cẩm thạch, vang lên đều đặn nhưng nặng nề. Mỗi bước đi, lòng cô như bị dao cứa.
Phía sau, tiếng pháo giấy nổ tung, tiếng vỗ tay vang dậy – chúc phúc cho hai kẻ đã phản bội cô.
Cánh cửa khách sạn bật mở, gió đêm ùa vào, mang theo cơn mưa đầu mùa rơi lất phất. Không mang ô, cô cứ thế bước ra, mặc cho những hạt mưa lạnh lẽo rơi lên vai áo, thấm vào tóc, trượt xuống khuôn mặt xinh đẹp đang nhòe đi vì nước.
Phố đêm náo nhiệt, ánh đèn đường hắt lên mặt đường loang lổ. Người ta cười nói, xe cộ tấp nập, chỉ riêng cô lặng lẽ đi trong mưa, như một kẻ lạc lõng giữa thành phố hoa lệ.
Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp vang lên phía sau:
“Cô định tắm mưa đến khi nào nữa?”
Tư Nhiên giật mình, quay lại.
Người đàn ông đứng cách cô vài bước, dáng cao lớn, khoác trên người bộ vest xám tinh tế, tay cầm chiếc ô đen che cho cả hai. Ánh đèn đường phản chiếu lên gương mặt anh – lạnh lùng, sắc sảo đến mức khiến người ta khó rời mắt.
Đôi mắt ấy… sâu như biển đêm, khiến cô bỗng thấy tim mình hẫng đi một nhịp.
“Cảm ơn, tôi không sao.” – Cô lắc đầu, giọng khàn khàn vì lạnh.
Anh nhướng mày:
“Không sao mà run lẩy bẩy thế à?”
Cô mím môi, định bước đi, nhưng anh nhanh tay kéo cô lại, giọng nói mang theo chút ra lệnh:
“Trời mưa thế này, cô mà ốm ra thì ai chịu trách nhiệm? Vào xe đi.”
“Anh là ai mà phải chịu trách nhiệm với tôi?” – Cô ngẩng đầu, ánh mắt ương ngạnh.
Khóe môi anh khẽ cong lên, nửa cười nửa không:
“Người vừa cứu cô khỏi việc bị taxi tông đấy. Nếu tôi không kéo lại, chắc giờ cô nằm ngoài đường rồi.”
Tư Nhiên khựng lại. Cô quay đầu, quả thật chiếc taxi vừa phanh gấp cách chỗ cô vài mét, tài xế còn thò đầu ra chửi vọng lại:
“Cô đi đứng kiểu gì vậy hả?”
Cô cúi đầu lí nhí: “Cảm ơn anh.”
“Lên xe đi.” – Anh nói dứt khoát, mở cửa chiếc xe sang trọng đậu bên lề đường.
Cô do dự một giây, nhưng rồi cũng bước vào, bởi người đang ướt sũng chẳng còn cách nào khác.
Trong xe, hơi ấm lan tỏa, mùi da thật cùng mùi hương nhẹ dịu của nước hoa nam khiến cô thấy tim mình chộn rộn. Cô nhìn sang người đàn ông bên cạnh – gương mặt anh tuấn lạnh lùng, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, dáng ngồi thẳng tắp.
Cô khẽ nói:
“Cảm ơn anh, tôi chỉ đi nhầm đường, lát nữa xuống gần ngã tư là được rồi.”
Anh nghiêng đầu, giọng trầm thấp như nhung:
“Cô dự tiệc ở khách sạn Golden đúng không?”
Cô ngạc nhiên: “Anh biết?”
“Áo dạ hội của cô vẫn còn dán thẻ dự tiệc.” – Anh chỉ nhẹ vào chiếc tag nhỏ nơi vai áo cô.
Tư Nhiên đỏ mặt, lúng túng gỡ nó xuống.
Anh không nói thêm gì, chỉ im lặng lái xe. Mưa rơi lộp độp trên kính, tạo thành bản nhạc buồn trầm mặc.
Một lúc sau, anh chậm rãi hỏi:
“Vì sao một cô gái như cô lại bước ra khỏi lễ đính hôn trong bộ dạng ấy?”
Cô cười nhạt, ánh mắt hướng ra cửa sổ:
“Vì chú rể là người yêu cũ của tôi. Còn cô dâu… là bạn thân nhất.”
Không khí trong xe chợt lặng đi. Anh thoáng nhìn sang, thấy đôi mắt cô ánh lên nỗi buồn pha chút tự giễu, như thể đang cố tỏ ra mạnh mẽ trong khi trái tim đang rỉ máu.
Anh im lặng một lúc, rồi nói khẽ:
“Thế thì họ chẳng xứng đáng.”
Cô bật cười, nụ cười mỉa mai:
“Tình yêu mà, ai cũng có quyền lựa chọn người phù hợp hơn.”
“Còn cô?” – Anh hỏi – “Cô đã chọn quên chưa?”
Tư Nhiên quay sang nhìn anh, định đáp lại bằng một câu châm chọc, nhưng khi bắt gặp ánh mắt ấy – sâu thẳm, lạnh mà lại có gì đó ấm – cô chỉ khẽ nói:
“Tôi đang cố.”
Xe dừng lại trước một khu chung cư. Anh nói:
“Đến rồi.”
Cô mở cửa, bước ra ngoài. Trước khi đi, anh gọi lại:
“Này.”
Cô quay đầu: “Sao?”
Anh lấy trong túi ra một chiếc danh thiếp, đưa cho cô:
“Nếu cần việc, liên hệ tôi.”
Cô cau mày, nhìn tấm danh thiếp bạc trắng, trên đó ghi rõ:
Trịnh Hạo Thiên – Chủ tịch Tập đoàn Trịnh Thị
Trịnh Hạo Thiên?
Cái tên này nghe quen… dường như từng xuất hiện trong những bài báo kinh tế mà cô đọc qua – một vị tổng tài trẻ tuổi, lạnh lùng và khó gần, người đàn ông mà cả giới doanh nhân đều kiêng nể.
Cô cười nhẹ:
“Tôi không xin việc, nhưng cảm ơn.”
Anh chỉ nhàn nhạt đáp:
“Không sao. Tôi nghĩ chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Rồi xe lăn bánh rời đi, để lại cô đứng dưới tán ô của cổng chung cư, mưa vẫn rơi, lòng cô vẫn rối.
Tư Nhiên ngẩng nhìn bầu trời đen, mưa lẫn nước mắt hòa vào nhau. Cô tự nói với mình:
“Lâm Tư Nhiên, mày ngốc quá rồi. Từ giờ phải sống khác.”
Cô không biết, người đàn ông vừa rời đi kia đang nhìn cô qua gương chiếu hậu, ánh mắt trầm mặc, sâu xa như đang ghi nhớ hình bóng nhỏ bé ấy trong lòng.
Đêm ấy, Hạo Thiên về đến biệt thự riêng, bước qua dãy hành lang dài. Anh tháo cà vạt, đặt áo vest lên ghế. Trợ lý bước vào, cung kính nói:
“Tổng giám đốc, ngày mai có cuộc họp với Hội đồng quản trị về dự án Bắc Thị.”
“Ừ.” – Anh đáp nhạt, nhưng ánh mắt lại hướng ra ngoài cửa sổ, nơi cơn mưa vẫn rơi rả rích. Trong đầu anh, hình ảnh cô gái với đôi mắt ướt đẫm, mái tóc dính mưa và nụ cười gượng gạo cứ quanh quẩn mãi không tan.
Anh không biết vì sao mình lại dừng xe lại, vì sao lại mở ô che cho một người xa lạ.
Có lẽ… chỉ vì trong đôi mắt ấy, anh nhìn thấy chính mình của nhiều năm về trước – cô đơn, lạnh lẽo, và tổn thương đến tận cùng.
Còn Lâm Tư Nhiên, sau khi tắm rửa, thay đồ, cô nằm dài trên giường, nhìn trần nhà trống rỗng. Bên tai vẫn văng vẳng giọng nói trầm ấm của người đàn ông kia.
Trịnh Hạo Thiên…
Cô khẽ cười:
“Chắc chẳng bao giờ gặp lại đâu.”
Nhưng đời vốn chẳng đơn giản như thế.
Cô không biết rằng, chỉ vài ngày nữa thôi, cô sẽ lại bước vào thế giới của anh – không phải với tư cách “người xa lạ giữa đêm mưa”, mà là “vợ hợp đồng của tổng tài lạnh lùng Trịnh Hạo Thiên”.