Ba ngày sau cơn mưa hôm ấy, thành phố lại trở về với nhịp sống hối hả thường ngày.
Lâm Tư Nhiên đứng trước tòa nhà kính cao vút giữa trung tâm thương mại — Trịnh Thị Group, một trong những tập đoàn tài chính hàng đầu cả nước. Cô ngẩng đầu, ánh nắng chiếu lên tấm bảng lớn gắn ở tầng 40, khiến ba chữ “Trịnh Thị Group” sáng rực lên trong mắt cô.
Hôm nay, cô đến đây để phỏng vấn.
Sau biến cố ở lễ đính hôn, Tư Nhiên đã quyết định nghỉ việc ở công ty cũ — nơi Duy Khiêm và cô từng làm chung. Cô cần bắt đầu lại, ở một nơi khác, nơi không có bóng dáng quá khứ.
Tấm danh thiếp mà Trịnh Hạo Thiên đưa hôm đó cô vẫn còn giữ. Cô đã định không bao giờ liên hệ, nhưng trớ trêu thay, công ty tuyển vị trí “Chuyên viên truyền thông nội bộ” — đúng chuyên ngành cô đang theo đuổi. Vậy là, cô nộp hồ sơ.
Chỉ là… cô không ngờ, người phỏng vấn hôm nay lại chính là anh.
Phòng họp tầng 30, thiết kế đơn giản mà tinh tế. Toàn bộ vách kính trong suốt, nhìn xuống cả thành phố.
Tư Nhiên ngồi đối diện bàn, cố giữ bình tĩnh khi thấy người đàn ông hôm trước bước vào — Trịnh Hạo Thiên, tổng tài trẻ tuổi, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao, dáng vẻ toát lên khí chất khiến người khác không thể xem thường.
Anh ngồi xuống ghế, lật hồ sơ cô nộp, giọng trầm thấp:
“Lâm Tư Nhiên, 26 tuổi. Tốt nghiệp khoa Truyền thông, từng phụ trách dự án quảng bá cho công ty Alpha Media. Thành tích khá tốt.”
Anh dừng lại, ánh mắt lia nhanh sang cô:
“Vì sao nghỉ việc?”
Cô mím môi, đáp gọn:
“Lý do cá nhân.”
Anh gật đầu, không hỏi thêm, nhưng đôi mắt sâu thẳm dường như nhìn xuyên thấu tâm can cô.
Không khí lặng vài giây. Cô cảm giác tim mình đập loạn, không hiểu vì căng thẳng hay vì ánh nhìn của người đàn ông kia.
Anh khẽ nghiêng người về phía trước, giọng nói đều đặn:
“Cô có biết tại sao tôi lại gọi cô lên đây phỏng vấn trực tiếp không?”
Cô hơi ngạc nhiên, khẽ lắc đầu.
Hạo Thiên gõ nhẹ ngón tay lên bàn, âm thanh trầm vang trong căn phòng im ắng.
“Bởi vì tôi tò mò. Một cô gái dám bước ra khỏi lễ đính hôn của người yêu cũ trong mưa, mà vẫn giữ được ánh mắt bình thản như thế — không phải người bình thường.”
Cô thoáng sững người.
“Anh… đã thấy?”
Anh nhướng mày, khẽ cười:
“Khách sạn Golden hôm đó là đối tác của tôi. Tôi đến họp bàn, tình cờ thấy một cô gái mặc váy xanh đi ra giữa cơn mưa, mặt mày tái nhợt mà vẫn ngẩng cao đầu.”
Giọng anh trầm thấp, mang chút tán thưởng hiếm hoi.
“Lúc đó tôi nghĩ, cô có bản lĩnh. Và tôi thích người có bản lĩnh.”
Tư Nhiên nhíu mày, cảm thấy không khí giữa hai người hơi… khác thường. Cô cố lấy lại sự chuyên nghiệp, nói:
“Cảm ơn ngài đã khen, nhưng tôi đến đây chỉ để xin việc, không cần ưu tiên đặc biệt.”
Hạo Thiên cười nhẹ, ánh mắt lấp lánh ý cười thoáng qua:
“Tôi không ưu tiên. Tôi đang cân nhắc… một vị trí khác cho cô.”
Cô chớp mắt, ngạc nhiên: “Vị trí khác?”
Anh đứng dậy, đi đến cạnh cửa sổ, quay lưng lại phía cô. Bóng anh phản chiếu lên kính, cao lớn, trầm mặc.
“Tôi cần một người làm vợ hợp đồng trong một năm.”
Cô tưởng mình nghe nhầm.
“Xin lỗi… anh nói gì cơ?”
Anh quay lại, giọng điềm nhiên như đang bàn công việc:
“Tôi nói tôi cần một người vợ hợp đồng, thời hạn một năm. Mục đích — để đối phó với yêu cầu kết hôn từ gia đình. Và tôi nghĩ cô phù hợp.”
Cô tròn mắt, miệng há hốc:
“Ngài Trịnh, anh đang… đùa sao?”
Anh điềm tĩnh rút từ ngăn bàn ra một tập hồ sơ, đặt trước mặt cô.
“Đây là bản hợp đồng. Cô có thể đọc.”
Tư Nhiên ngồi chết lặng vài giây, rồi run run mở tập giấy. Bên trong là những điều khoản chi tiết, rõ ràng:
Hôn nhân kéo dài 12 tháng, không can thiệp đời tư đối phương.
Không ràng buộc tình cảm.
Không được yêu cầu tài sản sau khi kết thúc hợp đồng.
Đổi lại, cô sẽ được trả 10 tỷ đồng cùng một căn hộ cao cấp đứng tên cô.
Cô ngẩng phắt đầu:
“Anh… điên à? Tôi với anh đâu có quen biết gì!”
Anh nhìn cô, ánh mắt lạnh mà sắc:
“Tôi không đùa. Tôi cần một người có thể tin tưởng được, không tham lam, không phiền phức. Cô là người phù hợp nhất tôi từng gặp.”
“Vì tôi từng bị phản bội sao?” – Cô bật cười mỉa mai.
“Vì cô đủ lý trí để không mơ mộng vào tình yêu.” – Anh đáp gọn.
Không khí chùng xuống. Cô nhìn anh chăm chú — người đàn ông này quả thật rất kỳ lạ. Giữa thế giới của quyền lực và mưu mô, anh lại nhìn thấu người khác đến lạnh người.
Cô hít sâu:
“Anh có biết đề nghị này nghe giống mua bán không?”
“Không sai.” – Anh đáp thản nhiên – “Chỉ khác là tôi không mua thân xác, tôi mua thời gian và vai diễn. Tôi cần một người vợ danh nghĩa, để yên ổn trong mắt truyền thông và cha mẹ tôi.”
Cô im lặng. Một phần trong cô muốn đứng dậy rời đi, nhưng một phần khác lại muốn hiểu rõ hơn — người đàn ông này rốt cuộc là ai mà có thể bình thản nói về hôn nhân như một thương vụ?
“Anh có rất nhiều người muốn làm điều đó. Tại sao là tôi?” – Cô hỏi.
Hạo Thiên nhìn cô, ánh mắt sâu đến mức khiến tim cô hơi loạn.
“Bởi vì cô không giống họ. Cô không vì tiền mà đánh mất tự trọng. Tôi cần một người như thế — để đảm bảo hợp đồng không bị biến tướng.”
Anh bước đến gần, đặt tay lên bàn, cúi xuống nhìn cô. Khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài gang tay.
Giọng anh trầm khàn, như ma lực:
“Lâm Tư Nhiên, một năm thôi. Cô sẽ có cuộc sống sung túc, không ai làm tổn thương cô nữa. Tôi đảm bảo điều đó.”
Cô cảm nhận hơi thở anh phả nhẹ lên gò má, tim đập nhanh không kiểm soát.
Cô lùi lại, đứng dậy, cố gắng lấy lại lý trí:
“Xin lỗi, tôi không thể.”
Cô cúi đầu, bước nhanh ra cửa. Nhưng khi tay chạm vào tay nắm, anh nói phía sau lưng:
“Cô sẽ cần thời gian. Tôi cho cô ba ngày suy nghĩ. Khi cô muốn bắt đầu lại mà không bị tổn thương, hãy gọi tôi.”
Buổi tối, Tư Nhiên nằm trong căn phòng thuê nhỏ hẹp, nhìn trần nhà mờ tối. Cô vẫn không hiểu nổi người đàn ông đó.
Tại sao anh lại chọn cô?
Vì anh thấy thương hại? Hay vì anh thật sự cần một người vợ chỉ để… diễn?
Cô lật người, tay vô thức chạm vào điện thoại. Tin nhắn mới đến — từ số lạ:
[Từ: Trịnh Hạo Thiên]
“Ngày mai, nếu cô vẫn đến công ty phỏng vấn lại, tức là cô chấp nhận. Nếu không, tôi sẽ xem như cô từ chối.”
Tư Nhiên nắm chặt điện thoại, tim đập loạn nhịp.
Sáng hôm sau, cô đến công ty cũ để thu dọn nốt đồ đạc. Vừa bước vào, những lời xì xào lập tức vang lên.
“Cô ta đến rồi kìa.”
“Nghe nói bị bạn thân cướp người yêu, nhục thật.”
“Tưởng giỏi lắm, ai ngờ chẳng giữ nổi đàn ông.”
Cô nghe thấy hết, nhưng chỉ cười lạnh, không buồn đáp.
Ngay lúc ấy, Duy Khiêm xuất hiện. Anh ta mặc vest chỉnh tề, ánh mắt vẫn dịu dàng như xưa.
“Tư Nhiên, anh muốn nói chuyện.”
Cô nhìn anh, nụ cười nhạt như băng:
“Không còn gì để nói. Chúc hai người hạnh phúc.”
“Anh không cố ý… Linh là người chủ động. Anh—”
“Đủ rồi.” – Cô ngắt lời – “Anh chọn cô ấy, tức là đã phản bội tôi. Đừng tìm lý do.”
Nói rồi, cô xoay người bỏ đi.
Phía ngoài, một chiếc xe đen sang trọng đỗ sẵn. Cửa xe mở ra, Trịnh Hạo Thiên bước xuống, dáng cao lớn nổi bật giữa đám đông nhân viên đang xôn xao.
Anh đi thẳng đến chỗ cô, lạnh lùng nói:
“Tôi bảo rồi, cô đến là tôi hiểu câu trả lời.”
Cô sững lại, lúng túng: “Anh… sao lại ở đây?”
“Đưa vợ tương lai đi làm thủ tục.” – Anh đáp thản nhiên, giọng vừa đủ to để mọi người nghe thấy.
Không khí xung quanh như nổ tung. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô — kinh ngạc, ghen tỵ, hoài nghi.
Duy Khiêm sững người, trừng mắt nhìn Hạo Thiên:
“Anh là ai?”
Hạo Thiên nhìn anh ta, ánh mắt lạnh băng:
“Trịnh Hạo Thiên, tổng giám đốc Trịnh Thị. Còn anh là gì của cô ấy?”
Câu hỏi khiến Duy Khiêm nghẹn lời. Cô nhìn cảnh tượng trước mắt, vừa bối rối vừa… thấy hả hê lạ lùng.
Anh nghiêng đầu, khẽ nói nhỏ vào tai cô:
“Từ hôm nay, cô là vợ tôi. Ít nhất, là trên danh nghĩa.”
Cô mở to mắt, chưa kịp phản ứng, anh đã nắm tay cô, dắt về phía xe.
“Anh điên rồi à?” – Cô hạ giọng khi cửa xe khép lại.
Anh chỉ đáp gọn:
“Tôi không điên. Tôi chỉ đang bảo vệ người phụ nữ tôi chọn.”
Chiều hôm đó, hai người đến văn phòng luật sư. Một bản hợp đồng hôn nhân được đặt lên bàn.
Hạo Thiên cầm bút, ký tên trước, rồi đẩy sang cô.
Cô nhìn hàng chữ ký mạnh mẽ, gọn gàng ấy – Trịnh Hạo Thiên – và lòng chợt dấy lên cảm giác kỳ lạ.
“Tôi thật sự không biết mình đang làm gì.” – Cô nói nhỏ.
Anh nhìn cô, ánh mắt dịu lại hiếm hoi:
“Cô đang bắt đầu lại, Lâm Tư Nhiên. Không ai có thể làm tổn thương cô lần nữa – trừ khi cô cho phép.”
Cô siết nhẹ bút, rồi ký tên mình.
Khi mực khô trên giấy, cô biết: từ giây phút này, cuộc đời mình đã rẽ sang một hướng hoàn toàn khác.
Tối, anh đưa cô về biệt thự nhà họ Trịnh. Căn nhà trắng rộng lớn, đèn vàng ấm áp. Quản gia cúi đầu chào:
“Cậu chủ, đây là…?”
Hạo Thiên đáp gọn:
“Vợ tôi.”
Cô khựng lại. Hai từ “vợ tôi” phát ra từ miệng anh sao lại khiến tim cô đập nhanh đến thế?
Quản gia hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng mỉm cười niềm nở:
“Xin chào phu nhân.”
Tư Nhiên lúng túng: “Tôi… xin chào.”
Anh quay sang cô, giọng nhẹ nhưng chắc nịch:
“Từ giờ, đây là nhà cô.”
Đêm xuống, cô đứng bên cửa sổ phòng khách, nhìn ánh đèn thành phố phản chiếu trên tấm kính lớn.
Phía sau, Hạo Thiên đứng dựa vào lan can, rót rượu vang, giọng trầm thấp:
“Hợp đồng bắt đầu từ hôm nay. Tôi sẽ không can thiệp đời tư của cô, đổi lại, cô phải giữ vai diễn này trọn vẹn.”
Cô khẽ gật đầu:
“Tôi hiểu.”
Anh nhấp một ngụm rượu, đôi mắt sắc lấp lánh ánh sáng đèn:
“Và nhớ… từ giờ, cô là Lâm phu nhân.”
Cô ngẩng đầu, ánh nhìn kiên định:
“Được. Nhưng đừng quên — đây chỉ là một hợp đồng.”
Anh bật cười, nụ cười thoáng chút bí ẩn:
“Đúng, chỉ là hợp đồng. Nhưng ai biết được điều gì sẽ xảy ra sau một năm, phải không?”
Ánh nhìn hai người chạm nhau giữa đêm yên tĩnh — một khởi đầu, hay là khởi nguồn của rắc rối, không ai biết trước.