vợ hợp đồng của tôi

Chương 5: Anh không thích phụ nữ can thiệp đời mình


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng đầu tuần, ánh nắng xuyên qua lớp rèm mỏng trong biệt thự họ Trịnh. Lâm Tư Nhiên thức dậy sớm hơn thường lệ. Cô khoác áo choàng mỏng, cẩn thận pha cà phê rồi đặt lên khay bạc, bước về phía phòng làm việc ở tầng hai.

Cánh cửa khép hờ, bên trong truyền ra tiếng bàn phím gõ lách cách xen lẫn giọng nói lạnh lùng của đàn ông:

“Nếu dự án này chậm tiến độ thêm một ngày, toàn bộ bộ phận Marketing nghỉ việc hết cho tôi.”

Cô đứng ngoài khẽ chau mày. Dường như Trịnh Hạo Thiên đang trong tâm trạng không tốt.

Cô không định xen vào, nhưng thoáng thấy một tập hồ sơ bị gió thổi rơi xuống sàn — bìa ngoài ghi “Dự án Nam Dương”. Cô nhận ra bản kế hoạch này từng do người quen cũ của cô – Giám đốc Lưu – đảm nhận. Cô từng làm việc với anh ta khi còn ở công ty cũ, biết rõ rằng Lưu luôn dùng chiêu “mua chuộc cổ đông” để thắng thầu.

Cô khẽ thở dài. Nếu Hạo Thiên không phát hiện kịp thời, rất có thể anh sẽ bị cuốn vào một dự án rủi ro.

Không kìm được, cô cúi nhặt tài liệu, mở vài trang xem qua rồi ghi nhanh mấy dòng chú thích bằng bút đỏ:

“Giá vật liệu bị nâng 20% so với thực tế. Hợp đồng phụ ẩn rủi ro.”

Cô không nghĩ nhiều, chỉ muốn giúp anh nhìn ra kẽ hở. Sau đó đặt lại tập hồ sơ lên bàn gọn gàng, rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Đến trưa, cô xuống phòng bếp giúp người làm sắp xếp bữa ăn. Khi bưng khay đồ ăn lên, cánh cửa phòng làm việc bật mở mạnh đến mức khiến cô giật mình.

Trịnh Hạo Thiên bước ra, ánh mắt anh lạnh như băng, tay cầm tập hồ sơ với nét chữ đỏ nổi bật.

“Lâm Tư Nhiên.” Giọng anh khàn, trầm, nhưng đầy áp lực. “Là em viết vào đây?”

Cô hơi sững lại, rồi gật đầu: “Tôi chỉ thấy chỗ đó có điểm đáng ngờ, sợ anh sơ suất nên…”

“Không ai được tự ý đụng vào tài liệu của tôi!” Anh cắt lời, giọng gằn mạnh đến mức khiến tim cô chùng xuống.

Không khí trong hành lang lạnh buốt.

Cô siết chặt bàn tay đang cầm khay, khẽ nói:

“Xin lỗi. Tôi không có ý vượt giới hạn, chỉ là…”

“Em nghĩ em là ai?” — anh bước tới gần, khoảng cách giữa họ chỉ còn nửa mét — “Là vợ hợp đồng của tôi, hay là nhân viên tôi thuê? Tôi không cần phụ nữ xen vào công việc.”

Giọng nói ấy như từng nhát dao lạnh lẽo cắt qua lòng cô.

Tư Nhiên mím môi. Trong lòng trỗi dậy một cảm giác nhói buốt – không phải vì bị trách, mà vì ánh mắt anh nhìn cô khi ấy – xa lạ, lạnh nhạt, như thể giữa họ chưa từng có lấy một chút gần gũi nào trong những ngày qua.

Cô hít sâu:

“Được rồi, tôi hiểu. Tôi sẽ không động vào bất cứ thứ gì của anh nữa.”

Cô đặt khay đồ ăn lên bàn, xoay người định rời đi, nhưng giọng anh lại vang lên phía sau:

“Và một điều nữa.”

Cô dừng bước, không quay đầu.

“Đừng bao giờ tự cho mình quyền hiểu tôi.”

Trịnh Hạo Thiên nói xong, quay lưng bước vào phòng, đóng sầm cửa.

Căn biệt thự rộng lớn lại chìm trong im lặng. Tư Nhiên đứng yên vài giây, ngón tay run lên.

Cô cười nhạt. “Hiểu anh? Tôi chưa bao giờ nghĩ mình hiểu nổi anh đâu.”

Sau bữa trưa, cô lên phòng, ngồi ngẩn ngơ trước cửa sổ nhìn ra khu vườn rợp nắng. Trong lòng cô có một khoảng trống kỳ lạ.

Chỉ mới vài ngày sống chung, cô đã bắt đầu quen với việc nghe tiếng bước chân anh dưới cầu thang, với mùi cà phê anh thích buổi sáng. Nhưng giờ đây, mọi thứ trở nên lạnh lẽo, xa cách.

Buổi tối hôm đó, Hạo Thiên trở về muộn. Anh vẫn mặc vest đen, cà vạt nới lỏng, gương mặt mệt mỏi. Khi đi ngang qua phòng ăn, anh dừng lại – trên bàn vẫn còn phần cơm được đậy kín, vẫn còn nóng nhờ bếp giữ nhiệt.

Anh thoáng sững người.

“Cô ấy… vẫn nấu ăn cho mình sao?”

Từ sau khi cãi nhau, anh tưởng cô sẽ giận dỗi, nhưng không ngờ cô vẫn làm bữa tối chu đáo, chỉ là không đợi.

Anh im lặng bước lên tầng, dừng trước cửa phòng cô. Từ bên trong vọng ra tiếng nước, cô đang tắm. Ánh sáng hắt qua khe cửa, dịu vàng.

Anh toan gõ cửa, rồi lại rút tay.

Một thoáng sau, giọng nói của cô vang lên – không to, chỉ như lời thì thầm:

“Tôi chỉ muốn giúp anh… Sao lại khó đến thế chứ…”

Trịnh Hạo Thiên đứng yên, lặng im. Lần đầu tiên, anh thấy trong ngực mình nhoi nhói.

Sáng hôm sau, không khí giữa hai người vẫn căng thẳng.

Anh ngồi đọc báo, còn cô thì chuẩn bị rời nhà đi siêu thị.

“Anh muốn ăn gì tối nay?” – cô hỏi, giọng nhẹ như sợ làm phiền.

“Gì cũng được.” – Anh đáp ngắn, mắt vẫn dán vào tờ báo.

Cô gật đầu, xách túi đi.

Khi cô vừa rời khỏi, thư ký riêng của anh – Trần Vũ – bước vào.

“Chủ tịch, dự án Nam Dương đã có kết quả điều tra. Bản hợp đồng phụ đúng là có rủi ro tài chính, đúng như ghi chú trong hồ sơ anh nhận hôm qua.”

Cốc cà phê trong tay Hạo Thiên khựng lại.

Anh ngẩng đầu, nhìn Trần Vũ: “Cậu nói gì?”

“Dạ, chính xác từng dòng chữ. Nếu không có ai phát hiện sớm, công ty ta sẽ thiệt hại ít nhất ba mươi tỷ.”

Không khí trong phòng chùng xuống.

Anh im lặng thật lâu. Trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh đôi mắt của Lâm Tư Nhiên hôm qua – vừa ấm áp, vừa tổn thương.

Một thoáng, anh buông tờ báo xuống, giọng khẽ trầm:

“Chuẩn bị xe. Tôi ra ngoài.”

Siêu thị chiều muộn.

Tư Nhiên đang chọn rau thì điện thoại rung lên – là số lạ.

“Cô Lâm, xin lỗi, tôi là người của tập đoàn Trịnh Thị. Chủ tịch nhờ tôi chuyển lời: cô không cần mua thực phẩm nữa, tối nay anh ấy muốn mời cô ăn tối ở nhà hàng Ánh Trăng.”

Cô thoáng sững người. “Anh ta… mời tôi sao?”

“Vâng, xe đang trên đường đến đón cô.”

Cúp máy, cô vẫn đứng lặng một lúc, không hiểu nổi người đàn ông ấy rốt cuộc đang nghĩ gì.

Nhà hàng Ánh Trăng nằm trên tầng cao nhất của một khách sạn sang trọng. Khi cô bước vào, anh đã ngồi đó – không còn vẻ lạnh lùng thường ngày. Trước mặt anh là ly rượu vang chưa chạm môi.

Cô kéo ghế ngồi xuống đối diện.

“Anh mời tôi đến đây… vì gì?”

Anh im lặng giây lát, rồi nói chậm rãi:

“Vì muốn nói xin lỗi.”

Cô hơi khựng người. Từ miệng Trịnh Hạo Thiên thốt ra hai chữ đó – quả thật hiếm có.

Anh nhìn thẳng vào mắt cô:

“Hôm qua tôi nói nặng lời. Tôi không biết em chỉ muốn giúp.”

“Anh không cần phải xin lỗi đâu. Tôi quen rồi.” – cô mỉm cười, giọng nhẹ mà chua chát.

Anh nắm chặt ly rượu, khẽ nói:

“Không, tôi cần phải nói. Nếu không có lời ghi chú đó, có thể công ty tôi sẽ mất hàng chục tỷ. Tôi đã xem xét lại.”

Cô nhìn anh, im lặng một lúc lâu. Rồi bật cười:

“Vậy thì coi như tôi đã chuộc lỗi vì tự tiện chạm vào hồ sơ anh nhé?”

“Không.” – anh nói khẽ – “Em không có lỗi. Là tôi… sai.”

Không khí bỗng trở nên mềm lại, không còn căng thẳng như trước.

Bữa tối trôi qua trong yên bình. Khi ra khỏi nhà hàng, trời đổ mưa lất phất. Anh mở ô che cho cô, bóng hai người hòa vào ánh đèn đường mờ ảo.

“Anh đúng là người khó hiểu thật.” – cô khẽ nói, nửa đùa nửa thật.

“Khó hiểu?” – anh nghiêng đầu.

“Ừ. Hôm qua thì lạnh như băng, hôm nay lại biết nói xin lỗi.”

Anh khẽ cười, nụ cười hiếm hoi khiến gương mặt anh trở nên dịu dàng đến lạ.

“Anh chỉ không thích phụ nữ can thiệp vào đời mình.” – anh nói, giọng thấp – “Nhưng nếu là em… có lẽ ngoại lệ.”

Cô sững người, tim đập mạnh.

Ánh mưa rơi xuống tán ô, lấp lánh như những giọt thủy tinh. Trong khoảnh khắc ấy, cô không biết mình đang rung động, hay chỉ là tim bị đánh lạc hướng bởi ánh mắt ấm áp kia.

Tối hôm đó, về đến biệt thự, khi cô bước vào cửa, anh bỗng nói từ phía sau:

“Lâm Tư Nhiên.”

“Gì vậy?”

“Sau này… nếu em muốn giúp, cứ nói với anh trước. Anh sẽ lắng nghe.”

Cô quay lại, nhìn anh thật lâu. Rồi mỉm cười khẽ:

“Được, tổng tài lạnh lùng.”

Ánh mắt hai người chạm nhau, dịu dàng hơn bao giờ hết.

Ngoài kia, cơn mưa đêm vẫn rơi, nhưng trong lòng họ – hình như đã ấm lên rồi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×