Buổi sáng đầu tiên trong thân phận “vợ tổng tài”, Lâm Tư Nhiên nhìn chính mình trong gương mà không biết nên khóc hay cười.
Cô — người từng tự hào độc lập, tự lo từng bữa ăn, từng đồng tiền — giờ lại khoác lên mình chiếc váy ngủ lụa cao cấp, tóc buộc gọn, trên cổ còn đeo sợi dây chuyền ngọc trai mà tối qua Trịnh Hạo Thiên “bắt buộc” cô phải nhận để giữ thể diện.
“Vợ tổng tài”… Nghe thật buồn cười.
Cô lắc đầu, tự nói với mình trong gương:
“Chỉ là hợp đồng thôi, đừng nghĩ nhiều.”
Rồi cô bước ra khỏi phòng, hướng xuống tầng dưới.
Phòng ăn của biệt thự nhà họ Trịnh rộng gần bằng căn hộ cô từng thuê. Bàn ăn dài phủ khăn trắng, bình hoa hồng đặt giữa, ánh sáng buổi sáng chiếu qua lớp kính trong suốt, hắt lên nền gạch sáng bóng.
Trịnh Hạo Thiên đã ngồi sẵn ở đầu bàn, đọc báo. Anh vẫn vậy — áo sơ mi trắng, cà vạt đen, dáng ngồi thẳng, ánh mắt lạnh như sương sớm.
Khi cô bước đến, anh chỉ khẽ ngẩng đầu, giọng trầm mà dửng dưng:
“Dậy rồi à.”
“Ừ.” – Cô kéo ghế ngồi xuống đối diện, hơi ngượng – “Chào buổi sáng.”
“Ừ.” – Anh đáp đơn giản, tiếp tục đọc báo, không nói thêm gì.
Cô nhìn bàn ăn đầy những món sang trọng — bánh mì nướng, salad, trứng ốp la, sữa tươi, nước cam — mà chẳng biết nên cầm muỗng thế nào cho đúng kiểu “quý phu nhân nhà giàu”.
May mà dì Lưu – quản gia – đã chuẩn bị sẵn, dịu dàng nói nhỏ:
“Phu nhân cứ thoải mái như ở nhà. Cậu chủ ăn ít, nên cô đừng khách sáo.”
Cô khẽ cười cảm ơn, rồi lặng lẽ ăn.
Không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng muỗng chạm đĩa.
Cô không chịu nổi nữa, lên tiếng:
“Anh không định nói gì sao? Dù sao hôm nay cũng là ngày đầu tôi chính thức dọn đến.”
Anh đặt tờ báo xuống, nhìn cô một thoáng:
“Cô muốn tôi nói gì?”
“Ít nhất… cũng nên chào đón tôi chứ?” – Cô cười nửa miệng.
Anh dựa lưng vào ghế, ánh mắt sâu như biển:
“Nếu tôi nói ‘chào mừng em đến nhà’, cô sẽ tin sao?”
Cô ngẩn ra, rồi bật cười khẽ:
“Không đâu.”
“Vậy thì khỏi nói.” – Anh nhún vai.
Cô chép miệng:
“Anh đúng là… lạnh đến mức người khác muốn nổi da gà.”
Anh liếc cô:
“Tôi tưởng cô biết điều đó ngay từ khi ký hợp đồng.”
“Biết, nhưng không ngờ anh lại lạnh đến mức này.”
“Cô sẽ quen thôi.”
Câu nói ấy khiến cô cứng họng.
Bữa sáng kết thúc, Hạo Thiên lấy áo vest, chuẩn bị đi làm.
Trước khi rời khỏi nhà, anh dừng lại trước cửa, nói:
“Chiều nay mẹ tôi sẽ đến. Cô nên chuẩn bị sẵn tinh thần.”
Cô suýt nghẹn: “Gì cơ? Nhanh vậy?”
“Bà muốn gặp con dâu mới.” – Anh đáp, giọng đều đều – “Và bà không phải người dễ đối phó.”
“Vậy anh định bỏ tôi ở đây một mình tiếp bà sao?”
Anh nhướng mày, nhìn đồng hồ:
“Tôi bận họp. Cô xử lý đi. Tôi tin cô đủ thông minh.”
“Tin tôi? Hay là đẩy tôi vào hố?” – Cô lườm anh, nửa tức nửa buồn cười.
Anh không đáp, chỉ khẽ cười — một nụ cười nhạt đến mức khiến người khác vừa ghét vừa tò mò.
Rồi anh rời đi, để lại tiếng động cơ xe xa dần ngoài cổng.
Cô đứng yên giữa phòng khách, cảm thấy như mình vừa bị bỏ lại trên chiến trường không bản đồ.
Khoảng hơn mười giờ, tiếng xe Rolls-Royce dừng trước cổng.
Dì Lưu hốt hoảng chạy vào:
“Phu nhân, phu nhân! Phu nhân lớn đến rồi ạ!”
Tư Nhiên vội chỉnh lại tóc, hít sâu một hơi.
Người phụ nữ bước vào — quý phái, đẳng cấp, và ánh mắt sắc đến lạnh người. Bà Trịnh Thu Vân, mẹ của Trịnh Hạo Thiên, một nữ doanh nhân tiếng tăm lẫy lừng trong giới thượng lưu.
Bà mặc bộ vest xanh đậm, đeo kính mảnh, mùi nước hoa đắt tiền thoang thoảng.
Ngay từ ánh nhìn đầu tiên, bà đã khiến không khí trong biệt thự trở nên nặng nề.
“Cô là… vợ mới của Hạo Thiên?” – Giọng bà nhẹ, nhưng ẩn chứa uy quyền.
“Dạ, con là Lâm Tư Nhiên.” – Cô khẽ cúi đầu, cố giữ lễ phép.
Bà quan sát cô từ đầu đến chân, ánh mắt soi mói như tia X.
Từ mái tóc, trang phục đến dáng đứng — tất cả đều bị “kiểm duyệt”.
“Nghe nói cô làm trong công ty truyền thông?”
“Dạ, con từng là nhân viên thiết kế quảng cáo.”
“Thiết kế?” – Bà nhướn mày – “Không phải nghề dành cho người trong giới chúng ta.”
Cô cười nhẹ, không phản ứng:
“Dạ, con biết. Nhưng con không có ý định bước vào giới thượng lưu. Con chỉ muốn làm tốt vai trò của mình.”
Bà im lặng, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô.
“Cô và Hạo Thiên… yêu nhau bao lâu?”
Câu hỏi ấy như nhát dao.
Cô cười gượng: “Dạ… cũng chưa lâu.”
“Chưa lâu mà cưới à?”
Cô siết nhẹ bàn tay, cố giữ bình tĩnh.
“Tụi con… hợp tính.”
Bà khẽ nhếch môi, không nói gì. Nhưng rõ ràng trong ánh mắt ấy đầy nghi ngờ.
Không khí trở nên ngột ngạt.
May mà dì Lưu nhanh trí mang trà ra.
“Mời phu nhân lớn dùng trà.”
Bà Trịnh đặt ly trà lên bàn, thở dài:
“Tôi chỉ sợ cô đến vì danh nghĩa ‘vợ tổng tài’. Gia đình tôi không thiếu người dòm ngó vào tài sản.”
Tư Nhiên ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt bà, giọng nhẹ nhưng chắc:
“Con hiểu. Nhưng con không cần tiền, cũng không cần danh. Nếu không tin, mẹ có thể thử.”
Câu nói ấy khiến bà hơi khựng lại.
Trong thoáng chốc, ánh mắt bà Trịnh thoáng qua nét ngạc nhiên.
Không ngờ cô gái này lại không hề yếu đuối hay khúm núm như những người phụ nữ khác từng xuất hiện bên cạnh con trai bà.
“Khá lắm.” – Bà nói, giọng đã dịu hơn một chút – “Xem ra cô cũng có chút cá tính.”
Cô cười nhạt: “Con chỉ nói thật lòng thôi ạ.”
“Được. Tôi sẽ quan sát cô thêm. Nhưng nhớ, làm vợ nhà họ Trịnh không dễ.”
“Con sẽ cố gắng.”
“Không, cô phải làm được. Cố gắng là chưa đủ.” – Bà nói lạnh lùng, rồi đứng dậy – “Tôi không thích thất bại.”
Nói rồi, bà rời đi, để lại mùi nước hoa còn vương lại trong không khí.
Cô ngồi phịch xuống ghế, mồ hôi ướt trán.
“Mẹ chồng như thế này… đúng là ác mộng.”
Buổi trưa, Hạo Thiên về.
Vừa bước vào nhà, anh đã hỏi:
“Mẹ tôi tới chưa?”
“Rồi.” – Cô đáp, mệt mỏi – “Tôi sống sót, nhưng chắc sụt vài ký.”
Anh thoáng nhếch môi:
“Tôi đã bảo cô chuẩn bị rồi mà.”
“Chuẩn bị thế nào cho đủ khi bị tra hỏi như tội phạm?”
Anh khẽ bật cười:
“Nếu cô khiến mẹ tôi tức giận, tôi phải xin lỗi trước báo chí đấy.”
“Yên tâm.” – Cô khoanh tay – “Tôi không làm bà tức. Thậm chí còn được khen là ‘có cá tính’ nữa cơ.”
Anh hơi ngạc nhiên, ánh mắt thoáng lấp lánh:
“Thật à?”
“Thật. Nhưng đừng hỏi tôi làm cách nào.”
“Giỏi đấy.” – Anh gật nhẹ – “Không ai khiến mẹ tôi thay đổi giọng điệu nhanh vậy.”
Cô mỉm cười tự mãn:
“Tôi là chuyên gia sống sót trong môi trường khắc nghiệt.”
Anh nhìn cô thêm vài giây, rồi chợt hỏi:
“Cô có sợ bà ấy không?”
“Sợ thì có. Nhưng tôi không thích tỏ ra yếu.”
Anh trầm ngâm, rồi khẽ nói:
“Giống tôi.”
Cô hơi ngẩn ra. Một câu nói đơn giản, nhưng khiến tim cô lặng đi một nhịp.
Anh xoay người, nói nhỏ:
“Chiều nay có buổi tiệc ở công ty, cô đi cùng tôi.”
“Buổi tiệc?”
“Giới thiệu ‘vợ tổng tài’. Cần phải diễn cho tròn vai.”
Cô thở dài: “Vâng, tôi hiểu. Hợp đồng mà.”
Anh nhìn cô, ánh mắt thoáng trầm xuống, rồi khẽ nói:
“Không phải chỉ vì hợp đồng.”
Cô sững lại, nhưng anh đã bước đi.
Buổi chiều, cô thay bộ váy anh đặt sẵn — chiếc đầm dài màu ngọc lam ôm nhẹ dáng người, đơn giản nhưng thanh lịch.
Trước khi ra cửa, cô nhìn thấy thư ký riêng của anh – Trần Khải Duy – đang chờ ngoài xe.
Người đàn ông này dáng cao, đeo kính, gương mặt điềm tĩnh, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.
Khi thấy cô, anh ta cúi đầu chào, nhưng giọng mang chút mỉa mai:
“Xin chào phu nhân. Tôi không ngờ tổng tài lại cưới… nhanh như vậy.”
“Anh ngạc nhiên?” – Cô hỏi, cười nhẹ.
“Vâng. Nghe nói cô từng là nhân viên thiết kế. Thật… thú vị.” – Giọng anh ta kéo dài chữ cuối, nghe không mấy thiện cảm.
Cô hiểu ngay. Người đàn ông này không tin cô, thậm chí có phần khinh thường.
Cô đáp lại bằng giọng điềm nhiên:
“Anh có thể yên tâm. Tôi đến đây không phải để tranh vị trí của anh trong lòng sếp.”
Khải Duy hơi khựng lại, rồi nở nụ cười gượng:
“Phu nhân quả thật có khiếu nói chuyện.”
“Cảm ơn.” – Cô mỉm cười, ánh mắt sắc lạnh – “Tôi chỉ nói sự thật.”
Ngay lúc đó, Trịnh Hạo Thiên bước ra. Anh nhìn lướt qua hai người, khẽ nhíu mày:
“Có chuyện gì sao?”
“Không, thưa tổng tài.” – Khải Duy vội đáp.
“Vậy đi thôi.”
Cô bước lên xe, ghé tai anh khẽ nói:
“Anh nên chọn thư ký ít biểu cảm hơn. Người này thiếu chuyên nghiệp.”
Anh liếc nhìn cô, khóe môi cong nhẹ:
“Tôi chọn cậu ta vì trung thành, không phải vì biểu cảm.”
“Ừ, trung thành đến mức nhìn tôi như kẻ xâm nhập.”
“Có lẽ cậu ta lo cho tôi.” – Anh đáp, giọng pha chút bỡn cợt.
Cô cười nhạt:
“Lo cho anh… hay ghen giùm anh?”
Anh im lặng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, môi khẽ cong.
Không biết vì sao, trong khoảnh khắc đó, cô thấy tim mình khẽ run.
Buổi tối ấy, khi xe dừng trước khách sạn năm sao, đèn flash lóe sáng, phóng viên chen chúc.
Anh nắm tay cô, giọng trầm:
“Nhớ điều khoản số 7: thân mật vừa đủ, không giả tạo, không xa cách.”
Cô mím môi, đáp nhỏ:
“Rõ, tổng tài.”
Anh khẽ cười, siết nhẹ tay cô.
Hai người cùng bước xuống — ánh đèn, tiếng máy ảnh, tiếng gọi tên vang dậy.
“Tổng tài Trịnh và phu nhân mới cưới!”
“Cô Lâm, cô thấy sao khi trở thành vợ tổng tài?”
Cô mỉm cười, nghiêng đầu nhìn anh:
“Rất hạnh phúc, vì có người chồng vừa lạnh lùng vừa chu đáo.”
Anh quay sang, nắm tay cô chặt hơn, ánh mắt dịu đi giữa ánh sáng chớp nháy.
Trong giây phút đó, dù biết chỉ là diễn, trái tim cô vẫn lỡ một nhịp.