vợ hợp đồng của tổng tài lạnh lùng

Chương 1: CUỘC GẶP GỠ ĐỊNH MỆNH TRONG MƯA


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời đổ mưa lớn.

Mưa ào xuống thành phố như trút nước, từng giọt nặng nề đập vào mặt đường xám xịt, dội lại âm thanh rào rào vô tận. Đèn đường phản chiếu những vệt sáng loang lổ, ánh lên trong mắt người con gái đang co ro đứng trước cổng bệnh viện.

Tô Nhiễm nắm chặt tờ giấy trong tay, những con số trên đó như đang nhảy múa, đâm thẳng vào mắt cô — 1 tỷ 280 triệu đồng.

Cô cắn môi, mùi máu tanh thoảng nơi đầu lưỡi.

Mọi thứ như trò đùa của số phận.

Vừa tốt nghiệp đại học, chưa kịp mơ mộng tương lai, cô đã phải chạy khắp nơi lo viện phí cho cha. Tai nạn xe, nợ cũ chưa trả, nhà cửa đã cầm cố, bạn bè ai nấy đều bận. Cô đã tưởng chỉ cần chăm chỉ, rồi mọi thứ sẽ ổn, nhưng thực tế lại phũ phàng đến tàn nhẫn.

Một tiếng “tách” vang lên, chiếc ô màu đen bật mở ngay phía trên đầu.

Một bóng người cao lớn đứng đó, toàn thân phủ trong chiếc áo sơ mi đen và vest cùng tông, mái tóc bị mưa làm ướt nhẹ, từng giọt nước trượt theo sống mũi cao xuống chiếc cằm sắc lạnh.

Giọng anh trầm thấp, lạnh nhạt:

“Cô đang chắn đường tôi.”

Tô Nhiễm giật mình lùi lại, nhìn lên người đàn ông trước mặt. Anh ta quá nổi bật giữa cơn mưa – như một vệt sáng trầm lặng mà áp lực.

Ánh mắt ấy, lạnh đến mức khiến người khác khó thở.

“Xin lỗi…” Cô khẽ nói, giọng lạc đi, định tránh sang bên.

Nhưng tờ giấy trong tay bị gió thổi bay, rơi thẳng xuống chân người đàn ông. Anh cúi xuống, nhặt lên.

“Viện phí?” – Anh liếc nhìn dòng chữ in trên đầu tờ giấy, rồi ánh mắt dừng lại trên gương mặt nhợt nhạt của cô – đôi mắt trong veo, có chút ương bướng xen lẫn bất lực.

Tô Nhiễm giật lại tờ giấy: “Trả tôi!”

Người đàn ông nhướng mày, không nói gì, chỉ trả lại, giọng nói lạnh như băng nhưng trầm khàn đến mức khiến người ta khó quên:

“Cô đang cần tiền?”

Cô siết chặt tờ giấy trong tay, không đáp. Nhưng ánh mắt né tránh của cô đã là câu trả lời.

Anh nhìn cô vài giây, rồi xoay người định đi.

Mưa vẫn rơi, từng hạt mưa nặng nề va vào ô. Nhưng khi cô tưởng anh đã rời đi, giọng nói ấy lại vang lên phía sau:

“Nếu tôi có thể giúp cô trả hết số tiền đó, cô có dám đánh đổi không?”

Tô Nhiễm ngẩng đầu.

Ánh đèn mờ hắt lên khuôn mặt anh, vẽ ra từng đường nét hoàn hảo: đôi mắt sâu, lạnh lẽo, môi mím lại như đang cười mà không cười.

“Đánh đổi… gì?”

“Cả tương lai của cô.” Anh đáp nhẹ, ném lại một câu đầy ẩn ý rồi quay đi, để lại cô ngơ ngác giữa cơn mưa như vừa gặp phải một cơn ác mộng lạ lùng.

Ba ngày sau.

Tô Nhiễm ngồi trước tòa nhà cao nhất trung tâm thành phố, nơi gắn biển Tập đoàn Lục Thị. Cô vẫn chưa hiểu vì sao mình lại có mặt ở đây.

Sáng nay, một người đàn ông lạ gọi đến, nói anh ta là thư ký riêng của Lục Dạ Thần – Chủ tịch tập đoàn. Anh ta nói tổng tài muốn gặp cô.

Cô không có lựa chọn.

Cha vẫn hôn mê, viện phí sắp đến hạn.

Phòng làm việc của tổng tài nằm trên tầng cao nhất. Khi cửa mở ra, cô thấy anh ngồi sau bàn làm việc bằng gỗ mun, ánh sáng từ cửa sổ phía sau phủ lên người anh một tầng sáng mờ ảo. Anh vẫn lạnh lùng như hôm đó — dáng ngồi thẳng, ánh mắt trầm, trên bàn là ly cà phê đã nguội.

“Cô đến rồi.” Giọng anh khàn khàn, thấp trầm. “Ngồi đi.”

Cô ngồi xuống ghế đối diện, tim đập loạn.

“Anh… tìm tôi?”

Anh gật đầu, mắt không rời màn hình laptop. “Tôi có xem qua hồ sơ của cô. Sinh viên mới tốt nghiệp, không việc làm, cha đang nằm viện. Cô có nợ… một tỷ hai trăm tám mươi triệu.”

Giọng anh không mang chút cảm xúc, chỉ như đang đọc một bản báo cáo.

Cô mím môi, đôi tay đặt trên đùi siết chặt.

“Anh muốn gì?”

Anh ngẩng đầu, đôi mắt sâu hút như có thể nhìn xuyên qua lớp ngụy trang mỏng manh của cô.

“Làm vợ tôi.”

Không khí trong phòng như đông cứng lại.

Tô Nhiễm bật cười – tiếng cười nghẹn trong cổ họng, khô khốc đến mức đau đớn.

“Anh… đang đùa à?”

“Không.” Anh đứng dậy, bước về phía cô, dừng lại cách một bàn làm việc.

“Cô kết hôn với tôi, trên danh nghĩa. Tôi sẽ trả toàn bộ nợ cho cô, lo viện phí cho cha cô. Hôn nhân kéo dài một năm. Sau khi kết thúc, tôi sẽ chuyển thêm cho cô mười tỷ. Cô tự do rời đi.”

Tô Nhiễm nhìn anh như nhìn người điên.

Một giao dịch hôn nhân? Với người đàn ông cô chỉ gặp hai lần?

“Vì sao là tôi?”

Anh im lặng vài giây, rồi khẽ đáp:

“Vì cô… vừa đủ để tôi tin rằng sẽ không yêu tôi.”

Câu nói ấy khiến cô sững sờ.

Lý do điên rồ, nhưng giọng anh lại nghiêm túc đến mức không thể nghi ngờ.

“Anh bị tổn thương à?” – Cô lỡ lời.

Khóe môi anh cong nhẹ, nhưng ánh mắt thì tối sầm.

“Không liên quan đến cô. Cô chỉ cần trả lời: đồng ý hay không?”

Tô Nhiễm nhìn bàn tay anh đặt lên mặt bàn — thon dài, mạnh mẽ, có chút lạnh lẽo.

Nếu đồng ý, cô có thể cứu cha, thoát khỏi nợ nần.

Nếu từ chối, cô chẳng còn gì.

Cô hít sâu, giọng run rẩy:

“Nếu tôi đồng ý, anh có đảm bảo không đụng đến tôi không?”

Anh nhếch môi, nụ cười thoáng hiện rồi biến mất:

“Cô là vợ hợp pháp của tôi, nhưng tôi không cần thân thể cô. Tôi chỉ cần danh nghĩa.”

Ngày hôm đó, cô ký vào bản hợp đồng hôn nhân dày mấy trang.

Tên: Tô Nhiễm

Bên kia: Lục Dạ Thần

Bút ký xuống, mực thấm vào giấy, cũng là lúc số phận cô rẽ sang một hướng hoàn toàn khác.

Buổi tối, xe của Lục Dạ Thần dừng trước căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố.

Anh mở cửa xe, không nhìn cô, chỉ nói:

“Từ hôm nay, cô ở đây. Tôi có việc bận, tối nay không về. Quản gia sẽ sắp xếp phòng.”

Tô Nhiễm gật đầu, siết chặt túi xách, lòng hỗn loạn.

Bước vào căn hộ rộng thênh thang, cô choáng ngợp. Tường trắng, ánh đèn vàng dịu, mọi thứ đều toát lên vẻ lạnh và tinh tế – giống như chủ nhân của nó.

Trên bàn, quản gia đặt trước mặt cô một tờ giấy.

“Phu nhân, đây là quy định sinh hoạt. Tổng tài không thích người khác động vào đồ của mình, không thích ồn ào. Bữa sáng lúc 7 giờ, tối ăn lúc 7 rưỡi. Phu nhân cứ nghỉ ngơi, đừng lo việc nhà.”

Phu nhân.

Từ đó vang lên, cô thấy nghẹn trong cổ.

Một tiếng gọi, nhưng chẳng có chút thực tại nào.

Đêm xuống, mưa lại rơi.

Cô đứng bên cửa sổ nhìn thành phố xa hoa phía dưới, lòng rỗng tuếch.

Cha được cứu, nợ được trả, nhưng đổi lại, cô trở thành vợ hợp đồng của một người đàn ông xa lạ.

Cô không biết ngày mai ra sao, chỉ biết bản thân đang bước trên con đường không lối thoát.

Ở một góc thành phố, trong phòng họp tối om, Lục Dạ Thần lặng lẽ đứng nhìn bức ảnh người con gái ấy trên màn hình máy tính.

Ánh mắt anh khẽ đổi — không rõ là lạnh lẽo hay phức tạp.

“Một năm thôi,” anh nói nhỏ, giọng khàn như gió đêm.

“Sau đó, tất cả sẽ kết thúc.”

Nhưng có những thứ, một khi bắt đầu, sẽ chẳng còn đường quay lại nữa…


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×