Buổi sáng hôm sau, Tô Nhiễm tỉnh dậy với cái đầu đau như búa bổ. Ánh sáng xuyên qua tấm rèm trắng khiến cô phải nhăn mặt. Mùi thuốc sát trùng phảng phất, cùng âm thanh nhè nhẹ của máy điều hòa, khiến cô nhận ra mình đang ở trong bệnh viện.
Trên cánh tay còn cắm kim truyền, cổ tay hơi rát, đầu óc nặng trĩu như vừa trải qua một cơn ác mộng. Cô nhớ mơ hồ rằng tối qua có mưa, nhớ ánh đèn xe lóe lên, nhớ gương mặt lạnh lùng của người đàn ông đó... Rồi tất cả chỉ còn là một khoảng trống đen đặc.
Cửa phòng bệnh mở ra. Lục Dạ Thần bước vào, trên người vẫn là bộ vest màu đen chỉnh tề, áo sơ mi trắng không nhăn một nếp. Ánh mắt anh dừng trên khuôn mặt nhợt nhạt của cô, giọng nói khàn nhẹ nhưng lạnh đến mức khiến người ta sợ.
“Tỉnh rồi à?”
Tô Nhiễm bối rối, định ngồi dậy nhưng anh đã bước đến, cầm gối kê lại phía sau lưng cô một cách tự nhiên. Động tác của anh không quá dịu dàng, nhưng có một loại cẩn trọng kỳ lạ.
“Cảm ơn anh...” – cô khẽ nói, giọng khàn đặc.
“Không cần.” – Anh đáp gọn, đặt một tờ tài liệu lên bàn nhỏ cạnh giường. “Cô ký vào đây.”
Cô thoáng ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn. Dòng chữ in đậm trên trang đầu khiến cô khựng lại: “Hợp đồng hôn nhân.”
Tô Nhiễm ngẩng lên, ánh mắt lộ rõ sự hoang mang. “Anh... đùa sao?”
“Không.” – Anh trả lời thản nhiên, kéo ghế ngồi xuống đối diện. “Tôi cần một người vợ hợp pháp, trong vòng một năm. Còn cô, cần tiền.”
Tô Nhiễm mím môi, tay siết chặt chăn. “Anh đang nói cái gì vậy? Tôi đâu có...”
“Cô nợ hai trăm triệu.” – Giọng anh không hề dao động. “Cha cô đứng tên trong vụ vỡ nợ với công ty Tân Hòa. Tôi đã mua lại toàn bộ khoản nợ đó. Nếu cô không muốn bị kiện, hãy ký vào đây.”
Không khí trong phòng như bị rút sạch. Mỗi chữ anh nói ra như từng nhát dao lạnh lẽo chém vào lòng cô. Cô biết cha mình nợ nần, nhưng không ngờ số tiền lại lớn đến vậy, cũng không ngờ người đang ngồi trước mặt cô lại là chủ nợ.
Cô cố giữ bình tĩnh. “Nếu tôi ký, anh được gì?”
“Cái danh vợ hợp pháp.” – Anh đáp, bình thản rót một ly nước rồi đẩy về phía cô. “Công ty tôi đang cần ổn định hình ảnh. Một người vợ ngoan hiền sẽ khiến hội đồng quản trị bớt lời ra tiếng vào.”
Cô nhìn anh, không nói gì. Người đàn ông này, từ giọng điệu đến ánh mắt đều như băng, không hề có một chút cảm xúc nào. Tựa như cả thế giới này không thể khiến anh dao động.
“Còn tôi?” – Cô hỏi khẽ.
“Cô sẽ được xóa hết nợ, thêm mười tỷ sau khi hết hạn hợp đồng. Điều kiện duy nhất: không yêu cầu, không xen vào cuộc sống riêng của tôi, không gây phiền phức.”
Tô Nhiễm bật cười. Tiếng cười của cô nhỏ, yếu ớt mà đầy chua chát. “Một năm làm vợ anh? Anh nghĩ tình cảm là thứ có thể định giá sao?”
Lục Dạ Thần không đáp, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm khó đoán. Trong đôi mắt ấy, không có thương hại, không có kiêu ngạo, chỉ là một sự lạnh lẽo tuyệt đối. Cô bỗng cảm thấy mình nhỏ bé đến đáng thương, như con cá bị quăng lên bờ, giãy giụa giữa lòng bàn tay anh.
“Cô có thể từ chối.” – Anh nói sau vài giây im lặng. “Nhưng hãy nhớ, hai trăm triệu không phải con số nhỏ. Tôi không ép. Tôi chỉ đưa ra lựa chọn.”
Anh đứng dậy, thuần thục cài lại khuy áo vest. Ánh sáng chiếu lên gương mặt anh, đường nét sắc sảo, góc cạnh, lạnh lùng đến mức gần như tàn nhẫn.
Trước khi đi, anh để lại một câu: “Tôi cho cô ba ngày. Sau đó, tôi sẽ coi như cô từ chối.”
Cánh cửa khép lại, chỉ còn tiếng máy truyền nhỏ giọt đều đặn. Tô Nhiễm ngồi im, trong đầu trống rỗng. Một phần nào đó trong cô muốn cười nhạo chính mình. Cưới một người lạ vì tiền – nghe thật nực cười, nhưng thực tế, cô còn lựa chọn nào khác?
Ba ngày sau, khi cô rời bệnh viện, cơn mưa hôm ấy lại rơi – nhẹ và dai dẳng như buổi tối định mệnh hôm trước. Trong tay cô là tờ hợp đồng gấp làm đôi, chữ ký của anh ở cuối trang đã sẵn. Chỉ còn trống chỗ ký tên của cô.
Cô đi bộ trên con đường đông người qua lại, nhưng dường như cả thế giới đều quay lưng. Tiếng còi xe, tiếng mưa, tiếng người, tất cả đều như bị bóp méo trong tâm trí. Cô dừng lại trước quán cà phê nhỏ ở góc phố, nhìn vào ly nước lạnh ngắt trước mặt, ngón tay khẽ run.
“Lục Dạ Thần...” – cô lẩm bẩm cái tên ấy, như thử gọi một giấc mơ không thật.
Ba tiếng đồng hồ sau, cô xuất hiện ở sảnh lớn của tập đoàn Lục Thị. Nhân viên lễ tân nhìn cô bằng ánh mắt tò mò xen lẫn dè chừng. Cô mặc chiếc váy trắng đơn giản, tóc cột gọn, khuôn mặt nhợt nhạt nhưng ánh mắt kiên định.
“Tôi đến tìm Tổng Giám đốc Lục.” – Giọng cô nhỏ, nhưng rõ ràng.
Lễ tân thoáng ngập ngừng, rồi gọi điện lên tầng trên. Vài phút sau, một người đàn ông trung niên trong bộ vest đen đi xuống, nói nhỏ điều gì đó với cô, rồi dẫn cô lên thang máy VIP.
Khi cửa mở ra, cô thấy anh đang đứng bên cửa sổ, lưng thẳng, tay đút túi quần, như thể đã biết trước cô sẽ đến.
“Quyết định rồi?” – Anh hỏi, không quay lại.
Cô gật đầu, dù anh không nhìn thấy. “Tôi sẽ ký.”
Anh im lặng vài giây, rồi quay lại nhìn cô. “Cô chắc chứ?”
“Tôi không còn lựa chọn nào khác.” – Giọng cô nghẹn lại, nhưng ánh mắt vẫn không rời anh. “Tôi chấp nhận.”
Anh ra hiệu cho thư ký bước vào. Người đàn ông kia đặt tờ hợp đồng mới in ra bàn, đưa bút cho cô. Cô nhìn xuống những điều khoản rõ ràng: “Kết hôn trong vòng 7 ngày”, “Không can thiệp đời tư”, “Không yêu cầu bồi thường cảm xúc”…
Cô cắn môi, ký tên: Tô Nhiễm.
Âm thanh cây bút chạm giấy vang lên rất khẽ, nhưng lại như khắc sâu vào tim cô. Khi cô ngẩng đầu lên, Lục Dạ Thần đã ký xong phần của mình. Anh đưa tay ra, giọng lạnh nhạt: “Từ hôm nay, cô là vợ hợp pháp của tôi.”
Tô Nhiễm nhìn bàn tay ấy, do dự vài giây rồi mới đặt tay vào. Bàn tay anh lớn, lạnh, và cứng rắn đến mức khiến cô thấy đau. Trong giây phút ấy, cô hiểu rõ — cuộc đời mình từ nay đã rẽ sang một hướng khác, không còn đường quay lại.
Sau khi rời văn phòng, cô không nhớ mình về nhà bằng cách nào. Mọi thứ mờ nhòe như một giấc mơ. Đến khi đứng trước căn hộ nhỏ thuê tạm, cô mới ngồi phịch xuống ghế, nhìn tờ giấy hôn thú trên tay.
“Vợ hợp pháp của Lục Dạ Thần.” – Cô lẩm bẩm, rồi bật cười khẽ. Tiếng cười vang trong căn phòng trống vắng, nghe vừa yếu ớt vừa cay đắng.
Điện thoại rung. Là tin nhắn từ số lạ:
“Ngày mai, 9 giờ sáng. Đến biệt thự Lục gia. Tôi sẽ cho người đón.”
— Lục Dạ Thần.
Cô nhìn dòng chữ trên màn hình thật lâu, đôi mắt dần nhòe đi. Tô Nhiễm biết, ngày mai, cô sẽ bắt đầu vai diễn lớn nhất đời mình — vai “người vợ tạm bợ” của một người đàn ông không có tình cảm với cô.
Cô đứng dậy, bước đến bên cửa sổ. Ngoài kia, cơn mưa vẫn rơi. Ánh đèn phố phản chiếu trên mặt kính, lấp lánh như những mảnh vụn của hy vọng. Trong lòng cô, nỗi sợ và quyết tâm hòa lẫn, từng nhịp từng nhịp đập rối loạn.
Tô Nhiễm khẽ tự nói với mình: “Chỉ một năm thôi, rồi mình sẽ tự do.”
Nhưng sâu thẳm, cô không biết rằng, chỉ cần bước chân vào thế giới của Lục Dạ Thần, sẽ chẳng còn gì có thể đơn giản như một bản hợp đồng nữa.