vợ hợp đồng của tổng tài lạnh lùng

Chương 19: Ngày anh rời đi


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm ấy, bầu trời phủ một màu xám đục, sương mù dày đến mức người ta gần như không thấy rõ con đường phía trước. Thành phố dường như cũng nặng nề theo thời tiết.

Lâm Tư Dung đứng trong thang máy, hai tay siết chặt tập hồ sơ, trái tim đập loạn nhịp. Hôm nay là buổi họp nội bộ – buổi họp được thông báo gấp vào tối hôm qua, có sự tham gia của toàn bộ ban điều hành. Tin đồn lan khắp công ty từ sớm: Giám đốc Tạ Dịch sẽ chính thức rời vị trí.

Cô không tin.

Không muốn tin.

Khi bước vào phòng họp, không khí đã khác thường. Tất cả đều im lặng, chỉ có tiếng bấm bút và tiếng lật giấy khẽ vang. Ở đầu bàn, Tạ Dịch ngồi đó – vẫn là anh với bộ vest tối màu chỉnh tề, ánh mắt bình thản, sống lưng thẳng tắp. Nhưng trong sự bình thản ấy, có điều gì đó khiến tim cô đau nhói.

Thư ký đứng lên thông báo ngắn gọn:

“Buổi họp hôm nay, Giám đốc Tạ sẽ công bố một số thay đổi trong cơ cấu nhân sự cấp cao.”

Mọi người xôn xao. Cô ngồi ở hàng ghế giữa, bàn tay khẽ run.

Tạ Dịch chậm rãi đứng dậy. Giọng anh vang lên trầm ổn như mọi khi, không nhanh không chậm:

“Tôi xin cảm ơn tất cả vì đã đồng hành cùng tôi suốt thời gian qua. Dự án lớn nhất của công ty đã hoàn thành đúng hạn, cũng là lúc tôi tạm thời rút khỏi vị trí điều hành để xử lý một số công việc cá nhân.”

Không khí trong phòng lặng đi vài giây. Rồi tiếng bàn tán nổi lên.

“Anh ấy nói rút lui tạm thời, nghĩa là sao?”

“Nghe nói anh ta định ra nước ngoài một thời gian.”

Tư Dung ngẩng lên, nhìn thẳng vào anh. Cô muốn tìm trong ánh mắt ấy một chút do dự, một chút níu giữ, nhưng không có. Tạ Dịch bình thản như thể mọi thứ đã được sắp đặt sẵn.

Khi cuộc họp kết thúc, cô ngồi chết lặng tại chỗ. Mọi người lần lượt rời đi, chúc anh sức khỏe, chụp ảnh, bắt tay. Cô nhìn khung cảnh ấy mà ngực nghẹn lại.

Khi chỉ còn vài người trong phòng, anh quay sang nhìn cô. Một thoáng bắt gặp ánh mắt ấy khiến cô như bị kéo về đêm mưa hôm nào. Anh khẽ gật đầu – ánh nhìn trầm nhưng dịu dàng, rồi quay đi.

Cô đứng bật dậy, chạy theo anh ra hành lang.

“Anh Tạ!”

Anh dừng bước.

Cô chạy đến, hơi thở dồn dập: “Anh thật sự định đi sao?”

“Ừ.” – Anh khẽ đáp – “Anh cần một thời gian.”

“Vì em?” – Câu hỏi bật ra trước khi cô kịp ngăn lại.

Anh im lặng. Một cơn gió thổi qua, cuốn theo mấy sợi tóc lòa xòa trên gương mặt cô. Anh đưa tay lên, khẽ vuốt chúng ra sau tai cô, ánh mắt ôn nhu đến nhói lòng.

“Không chỉ vì em. Nhưng… em là một phần trong lý do.”

Cô cắn môi, nước mắt lăn dài.

“Anh không cần phải làm vậy. Em chưa từng muốn anh từ bỏ tất cả vì em.”

Anh khẽ cười, nụ cười dịu dàng nhưng mệt mỏi. “Tư Dung, anh không xem đó là từ bỏ. Anh chỉ muốn tìm lại chính mình, trước khi có thể đứng bên em mà không khiến em phải lo lắng.”

“Em chưa bao giờ…” – Cô nghẹn giọng – “Em chưa bao giờ muốn xa anh.”

Anh cúi đầu, giọng trầm thấp: “Anh biết. Nhưng nếu anh còn ở lại, em sẽ không thoải mái. Còn anh… cũng không thể giả vờ như chẳng có gì.”

Họ đứng giữa hành lang dài, xung quanh là ánh đèn vàng hắt lên những vệt sáng ấm. Nhưng khoảng cách giữa hai người lại như một vực sâu không thể vượt qua.

Cô muốn nói thêm, nhưng anh đã khẽ nói:

“Giữ gìn sức khỏe. Anh sẽ liên lạc khi mọi thứ ổn hơn.”

Rồi anh bước đi.

Mỗi bước chân anh như giẫm lên trái tim cô. Cô đứng lặng nhìn bóng lưng ấy xa dần, cho đến khi khuất sau cánh cửa thang máy.

Buổi chiều, tin tức anh rời khỏi công ty được lan truyền khắp nơi. Mọi người bàn tán, tiếc nuối, có người còn đồn đoán anh bị ép. Chỉ có cô biết, đó là lựa chọn của anh.

Tối hôm đó, cô ngồi trong quán cà phê quen – nơi từng cùng anh ngồi một lần duy nhất. Tách trà trước mặt đã nguội lạnh. Ngoài kia, trời lại mưa. Mưa rơi xuống cửa kính, loang lổ như ký ức.

Cô nhớ từng ánh nhìn, từng câu nói, từng buổi họp nơi anh đứng cạnh. Mỗi chi tiết nhỏ nhặt đều khắc sâu trong tâm trí. Giờ anh đi rồi, khoảng trống ấy như nuốt chửng cô.

Điện thoại rung lên. Một tin nhắn từ anh:

“Anh lên chuyến bay đêm nay. Đừng ra sân bay. Giữ ấm, đừng thức khuya.”

Chỉ mấy dòng đơn giản, nhưng khiến nước mắt cô trào ra. Cô nắm chặt điện thoại, cảm giác như có một phần trái tim mình bị ai đó lấy mất.

Cô gõ lại một dòng:

“Anh đi rồi, ai sẽ nhắc em không thức khuya?”

Nhưng rồi cô không gửi. Chỉ xóa đi, đặt điện thoại xuống, gục đầu lên bàn.

Thời gian trôi chậm đến tàn nhẫn. Bên ngoài, từng chiếc xe lăn bánh vội vã, còn cô ngồi yên, lắng nghe tiếng mưa hòa cùng tiếng tim mình đập loạn.

Ở sân bay, Tạ Dịch bước qua cổng kiểm tra an ninh, trên vai chỉ mang một chiếc túi xách nhỏ. Anh nhìn bảng điện tử thông báo chuyến bay, ánh mắt trầm mặc.

Thư ký đi theo anh khẽ hỏi: “Giám đốc, anh có chắc không? Ở đây còn nhiều việc…”

“Không cần gọi tôi là giám đốc nữa.” – Anh khẽ nói, giọng nhẹ nhưng dứt khoát – “Từ giờ, tôi chỉ là Tạ Dịch.”

Anh mỉm cười nhạt, nhưng trong mắt lại chất chứa hàng ngàn nỗi niềm không tên. Anh nhớ lại buổi sáng, ánh mắt của cô – lo lắng, đau lòng, run rẩy. Anh đã cố không nhìn quá lâu, vì sợ bản thân không đi nổi.

Khi tiếng loa vang lên thông báo chuẩn bị lên máy bay, anh ngẩng đầu nhìn ra khung kính lớn. Thành phố dưới làn mưa mờ ảo. Ánh đèn phản chiếu qua lớp nước, mờ nhạt như ký ức.

Anh khẽ thì thầm: “Em có biết không, Lâm Tư Dung… nếu anh ở lại, có lẽ anh sẽ không còn là chính mình nữa.”

Rồi anh bước đi.

Ở căn hộ nhỏ, gần nửa đêm, Lâm Tư Dung vẫn chưa ngủ. Cô mở laptop, ngón tay lướt qua thư mục dự án. Trong hàng trăm tệp tài liệu, có một tệp mang tên “Ghi chú đặc biệt – TD.”

Cô mở ra. Bên trong chỉ có một dòng duy nhất:

“Có những người, chỉ cần một lần gặp, đã là định mệnh.”

Cô khẽ bật cười, nhưng nước mắt lại rơi xuống bàn phím. Mọi ký ức ùa về như thác lũ – từ lần đầu anh nghiêm khắc chỉnh sửa bản báo cáo, đến khi anh lặng lẽ che ô cho cô dưới mưa.

Tư Dung gấp máy lại, bước đến cửa sổ. Thành phố về đêm sáng rực, nhưng lòng cô tối lại. Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nơi anh có lẽ đang ở giữa những đám mây.

“Anh Tạ…” – cô khẽ gọi, giọng nghẹn lại – “Nếu một ngày anh quay lại, liệu em còn đủ dũng khí để nói rằng… em đã yêu anh từ lâu?”

Gió đêm thổi qua, lạnh buốt. Cô nhắm mắt, để mặc nước mắt rơi.

Một tuần trôi qua.

Công ty vẫn hoạt động bình thường, nhưng mọi người đều cảm nhận rõ sự thay đổi. Không còn giọng nói trầm ổn ra chỉ thị mỗi sáng, không còn bóng dáng người đàn ông luôn đi sớm về muộn.

Lâm Tư Dung được bổ nhiệm tạm thời làm trưởng nhóm dự án, công việc chất chồng, nhưng cô vẫn làm với một sự tập trung lạ lùng – như thể cố gắng lấp đầy khoảng trống trong lòng bằng công việc.

Có những đêm, khi mọi người đã về hết, cô vẫn ngồi lại, nhìn màn hình máy tính sáng nhạt. Trong tâm trí, giọng nói của anh vẫn vang lên đâu đó: “Anh tin em làm được.”

Cô mỉm cười, khẽ đáp với chính mình: “Em sẽ không để anh thất vọng.”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×