Buổi sáng đầu tuần, ánh nắng sớm len qua rèm cửa, chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi của Lâm Tư Dung. Cô mở mắt, cảm giác như vừa trải qua một giấc mơ dài – một giấc mơ đan xen giữa thật và ảo, giữa lời tỏ tình đêm mưa và ánh mắt của anh. Cô không biết nên xem tất cả là mơ hay thực.
Kể từ hôm đó, cô tránh gặp Tạ Dịch. Không phải vì ghét anh, mà vì sợ. Sợ rằng chỉ cần nhìn thấy anh, tất cả sự kiên định trong cô sẽ tan rã như tuyết dưới nắng.
Cô tự trấn an mình: “Tình cảm của anh ấy có thể chỉ là nhất thời.” Nhưng trái tim lại không nghe lời. Mỗi khi nhớ đến giọng nói trầm khàn của anh, ánh mắt mang chút yếu đuối hiếm hoi, cô lại thấy lòng mình chao đảo.
Ba ngày trôi qua, trong công ty mọi thứ vẫn bình thường. Tạ Dịch ít xuất hiện ở văn phòng hơn, chỉ gửi email giao việc. Mọi người bàn tán rằng anh bận dự án lớn, còn cô thì cố tỏ ra thản nhiên. Nhưng sâu trong lòng, sự vắng mặt của anh khiến cô thấy trống trải một cách khó hiểu.
Buổi chiều hôm đó, khi cô đang sắp xếp hồ sơ, điện thoại bàn reo lên. Là giọng của thư ký riêng Tạ Dịch.
“Giám đốc Tạ muốn cô lên gặp một lát.”
Tim cô đập mạnh, bàn tay siết chặt chiếc bút. Ba ngày im lặng, cuối cùng anh cũng xuất hiện.
Cô hít sâu, điều chỉnh lại áo sơ mi, rồi bước về phía phòng giám đốc. Cánh cửa gỗ lớn khép hờ, bên trong ánh sáng mờ dịu. Khi cô đẩy cửa, anh đang đứng bên cửa sổ, một tay cầm tách cà phê, một tay đút túi quần. Ánh sáng chiếu nghiêng, làm nổi bật gương mặt anh – góc cạnh nhưng mệt mỏi, có chút xa cách.
“Anh gọi em ạ?” – cô cố giữ giọng bình tĩnh.
Anh quay lại, đôi mắt đen sâu thẳm lướt qua gương mặt cô. Một thoáng im lặng.
“Dự án bên Thịnh Duệ cần người theo dõi giai đoạn cuối. Anh muốn em đảm nhiệm.”
“Em ạ?” – cô ngạc nhiên – “Trước giờ anh luôn để bộ phận PR chính làm việc đó mà.”
“Anh tin em làm tốt hơn họ.” – giọng anh trầm, dứt khoát.
Cô hơi bối rối. “Em sợ sẽ gây chú ý, vì dù sao em không thuộc nhóm đó.”
“Không sao.” – anh đáp – “Anh sẽ giải thích với họ.”
Không khí trong phòng lặng như tờ. Cô cúi đầu, chậm rãi đáp: “Vâng, nếu đó là quyết định của anh.”
Khi cô định quay người bước ra, giọng anh vang lên phía sau:
“Ba ngày qua, em tránh mặt anh.”
Cô khựng lại. Không quay đầu, nhưng bàn tay trên nắm cửa hơi run.
“Không phải tránh, chỉ là em bận…”
“Bận đến mức không nhìn anh lấy một lần?” – Anh cắt lời, giọng hơi trầm xuống.
Không khí như bị đông cứng. Cô nuốt nước bọt, cố nở một nụ cười nhạt.
“Giám đốc Tạ, nếu không còn việc gì, em xin phép về làm việc.”
Anh không nói gì. Nhưng khi cô vừa mở cửa, giọng anh lại vang lên, khẽ mà rõ ràng:
“Em đang sợ, đúng không?”
Cô dừng bước. Một thoáng im lặng dài. Cuối cùng, cô quay lại – đôi mắt đen láy lấp lánh ánh nước.
“Phải. Em sợ… Sợ rằng nếu em tin anh, em sẽ đánh mất chính mình.”
Anh bước lên một bước, ánh mắt dịu xuống. “Anh không muốn em mất gì cả. Anh chỉ muốn em hiểu, anh chưa bao giờ xem em là một phần trong công việc. Dù ở công ty hay ngoài đời, em đều là em – người khiến anh muốn giữ lấy.”
Cô cười khẽ, nhưng nụ cười ấy đầy xót xa. “Nhưng anh là giám đốc. Em là nhân viên. Cả hai ta đều biết điều đó có nghĩa gì. Dư luận, áp lực, những ánh mắt xung quanh – anh chịu nổi, còn em thì không chắc.”
Anh im lặng. Trong ánh nhìn của anh có chút bất lực. Anh hiểu, cô không sai. Anh có thể gánh vác tất cả, nhưng anh không thể ép cô đi cùng nếu cô chưa sẵn sàng.
Cô nhẹ giọng: “Nếu anh thật lòng, hãy cho em thời gian. Em không muốn tình cảm này sinh ra trong sự chênh lệch.”
Nói xong, cô cúi đầu rồi bước nhanh ra ngoài, bỏ lại anh đứng lặng giữa căn phòng rộng. Tạ Dịch nhìn cánh cửa khép lại, bàn tay anh nắm chặt, các khớp trắng bệch. Cảm giác bất lực trào dâng, như thể anh vừa đánh mất điều quý giá nhất.
Chiều hôm đó, Lâm Tư Dung đến công ty đối tác để bàn về dự án. Trước giờ, cô chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như thế. Ánh mắt mọi người trong buổi họp đều nhìn cô với sự ngạc nhiên, có người thậm chí thì thầm: “Nghe nói giám đốc Tạ đích thân đề cử cô ta.”
Mấy lời ấy cứ như mũi kim đâm vào tim. Cô cố giữ nụ cười chuyên nghiệp, nhưng lòng đau nhói. Khi cuộc họp kết thúc, cô trốn ra hành lang, dựa vào lan can hít sâu.
Bầu trời xám xịt, gió thổi mạnh. Trong lòng cô, những mâu thuẫn không ngừng va đập. Cô thích anh – điều đó cô không thể phủ nhận. Nhưng tình cảm này giống như một sợi dây mảnh, chỉ cần kéo sai hướng, sẽ đứt ngay lập tức.
Một tin nhắn đến – từ Tạ Dịch.
“Anh xin lỗi vì gây áp lực cho em. Là lỗi của anh.”
Cô nhìn dòng chữ ấy thật lâu, tim nghẹn lại. Cô gõ vài chữ rồi lại xóa, cuối cùng chỉ để lại hai chữ:
“Em hiểu.”
Đêm đó, cô về muộn. Căn phòng yên ắng, chỉ có tiếng đồng hồ kêu tích tắc. Cô ngồi bên bàn, mở máy tính, định làm việc, nhưng tâm trí lại trôi về khoảnh khắc anh đứng trước mặt cô, nói những lời ấy bằng ánh mắt không hề giả dối.
“Anh thật sự… thích em sao?” – cô thì thầm với chính mình, giọng run run.
Điện thoại rung lần nữa. Là tin nhắn từ một người bạn trong công ty:
“Cậu có biết giám đốc Tạ sắp chuyển quyền điều hành tạm thời cho phó tổng không? Nghe nói anh ấy sẽ nghỉ vài tháng.”
Tư Dung chết lặng. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, đầu óc trống rỗng.
Anh… thật sự định từ bỏ vị trí đó sao? Vì cô?
Hơi thở cô trở nên dồn dập. Cô vội nhấn gọi, nhưng anh không bắt máy. Cô thử nhắn tin:
“Anh thật sự định làm thế à? Vì em sao?”
Không có hồi âm.
Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi – không lớn, nhưng dai dẳng. Cô ngồi nhìn màn mưa qua khung cửa, nước mắt lặng lẽ tràn ra.
Trong lòng cô dấy lên một nỗi sợ hãi khác – sợ rằng một ngày nào đó, anh thật sự biến mất khỏi cuộc đời cô, mang theo cả những cảm xúc chưa kịp gọi tên.
Đêm hôm ấy, ở tầng cao của tòa nhà tổng công ty, Tạ Dịch ngồi trong bóng tối, ánh sáng màn hình điện thoại phản chiếu gương mặt anh. Tin nhắn của cô hiện rõ, ngắn ngủi nhưng khiến ngực anh nhói lên. Anh gõ dòng chữ:
“Anh chỉ muốn cho em thấy, tình cảm này không phải dựa trên quyền lực. Anh muốn đến bên em, với tư cách là chính anh.”
Nhưng rồi anh lại xóa đi. Chỉ gửi một câu:
“Ngủ ngon, Tư Dung.”
Anh đặt điện thoại xuống, ngước nhìn ra ngoài. Mưa rơi lấp lánh dưới ánh đèn thành phố, như hàng vạn sợi chỉ bạc giăng giữa không trung. Anh khẽ cười – một nụ cười đầy mâu thuẫn.
“Ngủ ngon ư?” – anh tự nhủ – “Còn anh thì làm sao ngủ được, khi người anh muốn giữ lại đang dần rời xa?”