Thư Kỳ không ngờ rằng, chuyện Quân Huy xuất hiện với bó hoa trước sảnh công ty lại khiến mạng nội bộ rộ lên như vỡ tổ.
Tin đồn bủa vây cô như sóng dập bờ: nào là “thư ký mới giỏi lắm, một lúc cặp hai sếp”, rồi thì “tổng tài bị cắm sừng giữa công ty mà vẫn không hay”…
Cô vốn không quan tâm những lời đồn. Nhưng hôm nay, ánh mắt của Duy Phong lạnh đến lạ. Anh không nói gì, không nhìn cô, chỉ cắm cúi làm việc.
Cô biết anh đang giận.
Nhưng vì sao?
Tan làm, Thư Kỳ chủ động gõ cửa phòng anh.
– Anh rảnh không? Em muốn nói chuyện.
– Về đi. Không cần chờ anh.
Giọng anh phẳng lặng, không buồn ngước lên. Tim cô khẽ nhói. Cô bước vào phòng, đứng trước bàn làm việc.
– Em không hẹn với Quân Huy. Em cũng không biết anh ấy sẽ đến.
– Anh không hỏi em.
– Nhưng em muốn nói rõ. Vì em không muốn anh hiểu sai.
Duy Phong ngẩng lên. Ánh mắt anh lạnh đến mức cô thấy sợ.
– Em chỉ cần làm đúng hợp đồng. Còn những chuyện khác… không cần giải thích.
– Hợp đồng? – Cô bật cười, buồn đến chua chát – Anh nghĩ em đang diễn trò à?
– Em chưa từng nói rằng em nghiêm túc.
– Còn anh? Anh đã từng nghiêm túc chưa?
Anh không trả lời.
Im lặng kéo dài.
Thư Kỳ mím môi, cố giữ giọng bình tĩnh.
– Được. Nếu anh không muốn nghe, vậy từ mai, em sẽ chuyển về phòng cũ. Em làm thư ký. Còn chuyện vợ chồng, coi như chấm dứt.
Cô quay lưng bước đi.
Nhưng tay cô bị kéo lại.
Duy Phong đứng dậy, gằn giọng:
– Em nghĩ anh để em rời đi dễ vậy à?
– Vậy anh muốn gì?
– Anh muốn… em nhìn anh một lần và nói thật lòng: Em không có tình cảm với anh. Nếu em dám nói câu đó, anh sẽ buông.
Cô quay lại, mắt đỏ hoe.
– Em không dám.
Anh chết lặng.
Cô bước ra khỏi phòng, để lại anh với căn phòng lạnh ngắt và… trái tim hoang mang tột độ.
Tối hôm đó, Thư Kỳ nhận được tin nhắn từ một số lạ:
“Anh là Quân Huy. Em có thể gặp anh một lát không? Anh có chuyện cần nói, về… Duy Phong.”
Cô do dự vài giây, rồi cũng đồng ý.
Cuộc gặp diễn ra tại một quán cà phê nhỏ. Quân Huy ngồi đợi sẵn, vẻ mặt nghiêm túc hơn hẳn mọi khi.
– Anh biết em đang bối rối. Nhưng… anh nghĩ em cần biết một chuyện.
– Là gì?
Quân Huy đưa cho cô một tệp ảnh. Là ảnh Duy Phong ngồi dùng bữa tối với một người phụ nữ lạ. Cô ta ngồi rất gần anh, ánh mắt nhìn anh như đã quen biết sâu sắc.
– Đây là Hạ Vy. Bạn gái cũ của Duy Phong. Người mà anh ấy từng định kết hôn… trước khi em xuất hiện.
Thư Kỳ cứng đờ người.
Cô không muốn tin.
Nhưng bức ảnh rõ ràng đến mức không thể phủ nhận.
Đêm đó, cô không về nhà. Điện thoại đổ chuông liên tục. Duy Phong gọi, nhưng cô không bắt máy.
Cô ngồi trên ghế đá công viên, dưới trời lất phất mưa, trong đầu rối như tơ vò.
Nếu anh thật sự nghiêm túc… vì sao vẫn giữ liên lạc với người cũ?
Còn cô thì sao? Cô đã từng nghĩ mình chỉ là một người “vợ hợp đồng”. Vậy tại sao lại thấy đau đến thế?
Cùng lúc đó, trong căn hộ cao cấp, Duy Phong gọi điện cho trợ lý:
– Tôi cần tất cả thông tin liên quan đến việc Quân Huy tiếp cận Thư Kỳ. Gửi cho tôi trong vòng 1 tiếng.
– Vâng, thưa anh.
Anh đứng bên cửa sổ, gương mặt lạnh băng. Ánh đèn đêm hắt lên sống mũi cao, ánh mắt sâu như vực thẳm.
– Nếu đã muốn chơi… tôi sẽ không để ai tổn thương cô ấy.