Thư Kỳ tỉnh dậy trong ánh sáng mờ ấm của buổi sớm. Mọi thứ vẫn như cũ, ngoại trừ một điều: người đàn ông bên cạnh cô – vẫn còn đó.
Duy Phong nằm nghiêng người, gương mặt thư thái hiếm thấy. Ánh nắng rọi lên hàng mi anh khiến anh trông bình yên đến lạ. Khác xa với hình ảnh một CEO lạnh lùng, xa cách mà cả công ty vẫn đồn thổi.
Cô ngắm anh thêm vài giây rồi nhẹ nhàng rời khỏi giường, sợ đánh thức anh. Nhưng không ngờ, khi vừa đứng dậy, tay cô đã bị nắm lấy.
– Em định bỏ chạy đấy à?
Giọng nói còn ngái ngủ, nhưng ánh mắt thì tỉnh táo lạ thường. Cô giật mình.
– Em chỉ đi đánh răng thôi…
Anh cười khẽ, kéo tay cô lại, để cô ngồi xuống giường.
– Em biết không, đây là buổi sáng đầu tiên anh thực sự thấy mình... cần ai đó ở cạnh.
Cô không đáp, chỉ im lặng. Những điều anh nói, càng nhiều, cô lại càng thấy sợ. Vì nếu một ngày mọi thứ tan biến, thì cô biết đi đâu, tựa vào ai?
Tại công ty, sự xuất hiện công khai của Thư Kỳ bên cạnh Duy Phong đã khiến không ít ánh mắt đổ dồn về cô. Nhưng lạ thay, cô không còn thấy áp lực như trước.
Có thể là do ánh mắt Duy Phong mỗi khi nhìn cô, dường như đang ngầm nói: “Cứ yên tâm, có anh ở đây.”
Nhưng mọi chuyện không dễ dàng như vậy.
Buổi chiều, Quân Huy bất ngờ xuất hiện với bó hoa lớn, đứng chờ cô ngay sảnh tầng trệt.
– Chào em. Anh muốn mời em đi ăn tối, được chứ?
Cả văn phòng sững lại.
Thư Kỳ bối rối. Cô chưa kịp trả lời thì giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên phía sau:
– Tiếc quá. Cô ấy có hẹn với tôi rồi.
Duy Phong bước tới, không hề né tránh. Anh nhìn Quân Huy bằng ánh mắt không còn là thương lượng.
– Tôi nghĩ cậu nên biết ranh giới của mình.
– Còn tôi nghĩ, cảm xúc không có ranh giới, anh Phong à – Quân Huy đáp trả, vẫn giữ vẻ lịch thiệp, nhưng ngấm ngầm khiêu chiến.
Thư Kỳ cảm nhận rõ ràng: giữa họ, bầu không khí bắt đầu căng như dây đàn.
Tối hôm đó, trên đường về nhà, Thư Kỳ không nói gì. Duy Phong vẫn lái xe đều đều, gương mặt trầm mặc.
– Anh ghen à?
Anh quay sang nhìn cô, thoáng bất ngờ. Nhưng rồi lại mỉm cười nhẹ:
– Nếu là em, em có ghen không?
– Em không biết.
– Thật ra, anh không ghen vì Quân Huy thích em. Anh ghen vì em… không từ chối ngay lập tức.
Câu nói đó khiến tim cô thắt lại. Cô cúi đầu, không dám nhìn vào mắt anh.
– Em đang sợ chính mình, Phong à.
– Anh cũng vậy.
Anh dừng xe, quay sang cô. Bầu không khí trong xe như đông lại.
– Anh không muốn đêm nay em ngủ một mình.
– Vậy… anh định làm gì?
– Nằm cạnh em. Chỉ vậy. Nếu em không đuổi, anh sẽ nằm đó cả đời.
Đêm đó, họ nằm bên nhau – không còn là những con người đang giả vờ, mà là hai trái tim đang thật sự va vào nhau.
Cô không nói gì.
Anh cũng không cần thêm lời.
Bởi khi trái tim không còn giả vờ, mọi lời nói đều trở nên… thừa.