Sáng hôm sau, Thư Kỳ bước ra khỏi phòng thì đã thấy Duy Phong ngồi sẵn ở bàn ăn, áo sơ mi trắng không một nếp nhăn, cà vạt đen được thắt hoàn hảo. Đối diện là một bát cháo trứng muối kèm ly sữa nóng. Lần đầu tiên trong đời cô có cảm giác được chăm sóc theo kiểu… không lạnh lùng.
– Dậy trễ năm phút. – Anh ngước mắt lên, giọng nhàn nhạt nhưng ánh nhìn không giấu được vẻ chú ý.
– Đồng hồ em chậm, không phải lỗi em. – Cô lẩm bẩm, rồi ngồi xuống.
Anh không đáp, chỉ rút điện thoại ra bấm vài dòng, lát sau trợ lý riêng đã gọi đến.
– Lát nữa anh họ tôi sẽ đến họp cùng. Anh ấy muốn gặp em.
Thư Kỳ suýt sặc sữa.
– Anh họ?
– Phó chủ tịch tập đoàn, người phụ trách giám sát cổ phần gia tộc. Anh ấy chưa tin vào cuộc hôn nhân của chúng ta.
– À… – Cô nuốt nước bọt. – Em phải làm gì?
– Là chính em. Nhưng… bớt bướng lại một chút. Anh ấy không thích phụ nữ “độc lập quá mức”.
Thư Kỳ thở dài. Thì ra cái hợp đồng một năm không hề đơn giản như cô nghĩ.
Trong phòng họp tầng 38, Thư Kỳ đứng bên Duy Phong, gương mặt bình tĩnh nhưng tay nắm chặt trong lòng.
Cánh cửa mở ra. Một người đàn ông trung niên bước vào, dáng người cao gầy, vest xanh đậm, ánh mắt sắc sảo đến lạnh lẽo.
– Em dâu? – Ông ta nở nụ cười nhạt. – Nhìn trẻ hơn trong hình.
– Dạ chào anh ạ. – Thư Kỳ cúi đầu lễ phép.
– Em làm gì trước khi cưới?
– Em là trợ lý cho phòng dự án của công ty. Trước đó thì làm tự do. – Cô đáp gọn.
– Tự do? Vậy chắc cũng… rảnh. – Ông ta cười, nhưng ánh mắt như lột trần người đối diện. – Duy Phong, em thật biết chọn.
Duy Phong liếc anh họ, lạnh lùng:
– Em chọn người phù hợp. Không phải món trang trí.
Thư Kỳ bất ngờ nhìn sang anh. Lần đầu tiên cô thấy Duy Phong không lạnh nhạt khi nhắc đến mình.
Sau buổi họp, ông anh họ rời đi, để lại một câu hờ hững:
– Nếu em dâu muốn giữ được vị trí hiện tại, thì nên học cách cư xử cho ra dáng người nhà họ Lâm.
Cửa thang máy đóng lại.
Thư Kỳ mím môi. Cô không giỏi đấu đá. Càng không sinh ra để chịu đựng những thử thách như thế này.
– Em muốn bỏ à? – Duy Phong hỏi, giọng trầm.
Cô quay sang nhìn anh, môi mím chặt.
– Không. Chưa đến lúc hết hợp đồng, em sẽ không bỏ. Dù cho người nhà anh có ghét em, em vẫn sẽ đóng vai người vợ hoàn hảo.
Duy Phong nhìn cô rất lâu. Rồi bất ngờ vươn tay, kéo cô sát lại, cúi người ghé sát tai:
– Vậy thì… làm ơn đừng khiến anh phải để tâm thật sự.
Tim Thư Kỳ đập mạnh.
Anh đang cảnh cáo… hay thú nhận?
Tối đó, Thư Kỳ nằm trằn trọc mãi không ngủ. Trong lòng dấy lên một cảm giác không gọi tên được.
Cô không nghĩ người đàn ông lạnh lùng như Duy Phong lại nói ra những lời như vậy. Mỗi cử chỉ của anh, dù nhỏ nhặt, đều khiến cô thấy bản thân đang bước vào một thế giới nguy hiểm – nơi trái tim có thể phản bội lý trí bất cứ lúc nào.
Chỉ là một năm. Mình phải kiềm chế. Không được rung động. Không được... thích anh ta.
Cô nhắm mắt lại.
Bên ngoài trời lại bắt đầu mưa.