vợ hợp đồng của tổng tài mặt lạnh

Chương 5: Một Cái Nắm Tay, Một Đêm Mưa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thư Kỳ ngồi trong phòng làm việc riêng bên cạnh phòng tổng giám đốc. Dù chỉ là “vợ hợp đồng”, cô vẫn phải đóng vai thư ký mỗi khi ở công ty – một cách hợp lý để luôn ở gần Lâm Duy Phong mà không khiến ai nghi ngờ.

Chiếc bàn làm việc trước mặt ngăn cách cô với cả thế giới. Nhưng không ngăn được tiếng xì xào từ các phòng ban truyền tới.

– Nghe nói cô ta là người thân tổng giám đốc.

– Không đâu, nhìn quê vậy mà là họ hàng gì! Chắc có thế lực ngầm.

– Biết đâu là tình nhân? Nghe bảo sống chung nhà rồi...

Thư Kỳ giả vờ không nghe thấy gì. Cô đã quen rồi – đám nhân viên trong văn phòng này thích buôn chuyện còn hơn cả làm việc. Nhưng cái tên “tình nhân” vẫn khiến cô nghẹn trong cổ họng.

Đây là hợp đồng. Chỉ là hợp đồng. Mình không cần để tâm...

Cánh cửa phòng bên cạnh mở ra, Duy Phong xuất hiện, tay cầm tập tài liệu.

– Theo tôi đến phòng họp.

Cô đứng dậy, cầm theo laptop rồi lặng lẽ bước theo anh. Dọc hành lang, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía họ. Cô cố giữ thẳng lưng, không nhìn ai.

Buổi họp kéo dài hơn một tiếng. Sau khi ký kết hợp đồng thành công, đối tác mời họ dùng bữa tối. Duy Phong không từ chối. Thư Kỳ miễn cưỡng đi theo, dù trong lòng chỉ muốn về nhà thay bộ váy bó sát đang hành hạ cô.

Tàn tiệc, họ ra khỏi nhà hàng. Mưa bất ngờ đổ xuống như trút. Thư Kỳ chưa kịp mở ô thì tay cô đã bị ai đó kéo lại.

– Lại đây.

Anh kéo cô đứng sát vào mình, tấm áo vest dày được giang ra che đầu cả hai. Tay kia anh đưa lên vẫy tài xế.

Khoảnh khắc đó, cô ngẩng lên, nhìn thấy mặt anh gần ngay trước mắt – ánh đèn đường loang loáng phản chiếu qua kính cận, đôi mắt sâu không thấy đáy. Dưới tấm áo che mưa, không gian giữa hai người bỗng chật chội đến kỳ lạ.

– Cảm ơn… – cô lí nhí.

– Cẩn thận, kẻo cảm lạnh.

Câu nói ấy rất bình thường. Nhưng từ miệng anh thốt ra lại khiến tim cô đánh một nhịp mạnh.

Lúc lên xe, không ai nói gì. Nhưng tay anh vẫn giữ lấy cổ tay cô, như thể quên buông ra. Cô cúi đầu, không dám nhìn, chỉ lặng lẽ mỉm cười trong bóng tối.

Lạnh thật. Nhưng không hiểu sao... lại thấy ấm.


Tối đó, về đến nhà, Thư Kỳ đi thẳng vào phòng mình. Nhưng chưa kịp đóng cửa thì điện thoại rung.

Tin nhắn từ Duy Phong:

Mai anh có buổi họp hội đồng cổ đông. Em đi cùng.

Cô nhíu mày.

Em cần chuẩn bị gì?

Anh đáp ngay:

Cứ là em. Đừng gồng lên làm bà tổng giám đốc.

Cô bật cười, bấm trả lời:

Khó lắm. Em thấy làm vợ anh áp lực hơn làm thư ký nhiều.

Tin nhắn "đã xem" nhưng không trả lời lại.

Dù vậy, Thư Kỳ vẫn cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.


Trong phòng ngủ bên cạnh, Duy Phong đứng bên cửa sổ, nhìn màn mưa chưa dứt ngoài trời.

Anh không quen giải thích. Nhưng ánh mắt hôm nay của Thư Kỳ… khiến anh cảm thấy đôi điều trong lòng đã bắt đầu dịch chuyển.

Chỉ là… anh không được phép rung động. Đây là hôn nhân giả. Một năm, rồi sẽ chấm dứt. Anh không nên bước qua ranh giới đó.

Nhưng khoảnh khắc khi nắm tay cô trong mưa…

Chết tiệt thật.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×