vợ hợp đồng của tổng tài mặt lạnh

Chương 8: Bữa Tiệc, Lời Khiêu Chiến Và Ánh Nhìn Sở Hữu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bữa tiệc nội bộ của Tập đoàn LTP được tổ chức tại khách sạn cao cấp bậc nhất thành phố – nơi ánh đèn pha lê lấp lánh phản chiếu trên trần nhà cao vút, bàn tiệc sang trọng xếp ngay ngắn với champagne và nhạc jazz dịu nhẹ vang lên trong nền. Ai cũng diện những bộ trang phục chỉn chu, lịch lãm nhất. Đây không chỉ là dịp ăn mừng kết thúc quý tài chính, mà còn là cơ hội cho những mối quan hệ ngầm… được thể hiện.

Thư Kỳ đứng trước gương trong phòng thay đồ, ngập ngừng nhìn chiếc váy ôm màu đỏ đô mà cô Linh – trợ lý riêng của Tổng giám đốc – đưa cho cô.

– Đây là đồ anh Phong dặn chuẩn bị riêng cho chị. Bản giới hạn đó nha.

Cô ngạc nhiên. Chiếc váy đơn giản nhưng sang trọng, khoe khéo vòng eo và đường cong thanh thoát. Cô chưa từng mặc gì gợi cảm thế này khi đi làm, huống chi là đến một bữa tiệc công ty… mà còn có mặt chồng giả.

Thư Kỳ bước ra sảnh, ngay lập tức trở thành tâm điểm.

Cô không biết, ở góc xa của khán phòng, Duy Phong đang đứng cùng vài cổ đông cao cấp. Nhưng ánh mắt anh từ lúc cô xuất hiện… đã không rời khỏi cô một giây nào.

Đôi mắt sắc lạnh ngày thường thoáng lặng đi, như vừa bị ai bóp nghẹt nhịp tim.

Một người đàn ông khác cũng bị hút ánh nhìn về phía cô – Quân Huy.

Anh bước đến, mỉm cười như thể đã đợi khoảnh khắc này từ lâu:

– Em mặc màu đỏ rất hợp. Khiến người ta muốn giữ cho riêng mình.

Thư Kỳ cười trừ, định bước lùi nửa bước thì bất ngờ… một bàn tay khác đã nhẹ nhàng choàng qua eo cô.

– Xin lỗi, cô ấy là của tôi.

Duy Phong xuất hiện, giọng anh không lớn, nhưng đủ để những người xung quanh khựng lại.

Quân Huy nhìn anh, vẫn giữ nét bình tĩnh:

– À, Tổng giám đốc. Tôi chỉ đang chúc mừng nhân viên của mình.

– Không cần thiết phải đứng quá gần như thế. – Duy Phong siết nhẹ tay ở eo Thư Kỳ.

Cô chưa kịp phản ứng, đã bị anh kéo sát hơn vào người. Mùi nước hoa quen thuộc cùng hơi ấm từ cơ thể anh khiến trái tim cô như nhảy nhót không kiểm soát.

Bữa tiệc diễn ra bình thường với người ngoài, nhưng với Thư Kỳ thì lại như có ba tầng áp lực đè nặng – ánh mắt của Quân Huy, bàn tay giữ chặt của Duy Phong và… cảm xúc hỗn độn trong lòng cô.

Đến khi bản slow jazz vang lên, Duy Phong khẽ nghiêng đầu hỏi:

– Nhảy với anh một bản?

– Em không biết nhảy… – Thư Kỳ lúng túng.

– Anh biết. Cứ để anh dẫn.

Anh đưa tay ra. Cô không dám từ chối. Trong ánh đèn lấp lánh, cả hai bước vào giữa sàn khiêu vũ.

Anh dịu dàng đặt tay lên eo cô, dẫn từng nhịp xoay.

– Sao lại mặc váy này? – Anh khẽ hỏi.

– Anh bảo người chuẩn bị còn gì?

– Nhưng anh không ngờ em lại mặc. Đẹp đến mức… anh phải nổi giận với mọi ánh mắt nhìn em tối nay.

Tim Thư Kỳ lệch nhịp.

– Em có biết… người phụ nữ mà một người đàn ông không muốn ai khác chạm vào… thường không chỉ là “vợ hợp đồng”?

Câu nói ấy khiến cô sững người.

– Anh đang nói thật hay chỉ đang “diễn” đúng vai?

Anh không trả lời ngay. Tay anh siết nhẹ, ánh mắt sâu thẳm:

– Anh nghĩ là anh không diễn được nữa rồi.


Sau khi điệu nhảy kết thúc, Quân Huy bắt gặp Thư Kỳ ở quầy nước. Anh đưa ly cocktail cho cô, nửa cười nửa nghiêm túc:

– Nếu em mệt vì cuộc hôn nhân kia… chỉ cần quay đầu lại, anh vẫn ở đây.

Cô khẽ cười:

– Cảm ơn anh… nhưng em không chắc mình muốn quay đầu.

Tối hôm đó, khi cả hai về tới biệt thự, Duy Phong bất ngờ kéo tay cô giữ lại ở sảnh.

– Em có cảm giác gì với Quân Huy?

Cô giật mình:

– Hỏi làm gì?

– Vì anh muốn biết… anh có cần bắt đầu thật lòng không.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×