Sáng hôm sau, Thư Kỳ tỉnh dậy với cơn đau đầu nhẹ và cảm giác cơ thể uể oải bất thường. Cô lờ mờ nhớ lại tối qua, sau khi bị Duy Phong bất ngờ hỏi dồn, cô đã mệt đến mức không còn sức tranh luận. Cô lên phòng trước, bỏ lại anh đứng dưới sảnh phòng khách, im lặng như tượng đá.
Thư Kỳ lết khỏi giường, nhưng chỉ vài bước, mọi thứ tối sầm lại. Cô ngã khuỵu xuống, không kịp kêu thành tiếng.
Khi tỉnh dậy lần nữa, cô đã nằm trên giường, được đắp chăn kỹ càng, khăn ấm trên trán, cổ tay mát lạnh nhờ túi chườm.
Và ngồi ngay cạnh là Duy Phong – người đàn ông mà cô tưởng sẽ không bao giờ hạ mình chăm sóc một ai.
– Em sốt gần 39 độ. Từ khi nào em học cách giấu mệt trong im lặng vậy?
Giọng anh không gắt gỏng như mọi khi. Mà trầm và có phần... trách móc dịu dàng.
– Em không sao… – Cô định ngồi dậy.
– Nằm im. – Anh giữ vai cô lại. – Em nghĩ em là siêu nhân chắc?
Anh mang tới một bát cháo nóng hổi, tự tay múc từng muỗng. Cô sững người. Duy Phong mà cô biết... là người không bao giờ đặt tay vào việc nhỏ nhặt, càng không có chuyện chăm người ốm.
– Em ăn đi. Anh gọi bác sĩ rồi, chỉ là sốt siêu vi nhẹ. Nhưng nếu em cố gắng đi làm hôm nay, anh sẽ cho người... trói em lại.
Cô bật cười, nhưng nước mắt cũng vô thức tràn ra nơi khóe mắt.
– Sao lại khóc?
– Em không quen thấy anh... thế này.
Anh im lặng một chút, rồi nói khẽ:
– Anh cũng không quen.
Họ không nói thêm gì. Nhưng từng muỗng cháo, từng cái vén tóc, từng ánh nhìn... đều quá mức dịu dàng. Khi Thư Kỳ thiếp đi ngủ lại, Duy Phong vẫn ngồi cạnh, mắt dõi theo từng nhịp thở đều đặn của cô.
Buổi chiều, khi cô tỉnh lại lần nữa, cô thấy anh vẫn ở đó. Laptop mở sẵn, điện thoại đổ chuông liên tục nhưng anh chỉ nhấc máy trả lời ngắn gọn:
– Tôi không đến văn phòng hôm nay. Tôi bận việc quan trọng hơn.
Không ai trong công ty biết rằng “việc quan trọng” ấy là... ở nhà chăm sóc vợ hợp đồng.
Tối đó, khi Thư Kỳ đã đỡ hơn và có thể ngồi dậy, Duy Phong mang cho cô một ly nước cam và viên thuốc cuối.
– Cảm ơn anh. – Cô thì thầm.
– Không cần cảm ơn. Đây là nghĩa vụ trong hợp đồng.
Cô nhìn anh, mỉm cười nửa miệng:
– Anh đang cố phủ nhận việc mình quan tâm đến em thật lòng à?
Anh không đáp. Chỉ lẳng lặng rót thêm nước. Nhưng ánh mắt anh nhìn ra ngoài cửa sổ lại không giấu nổi sự hỗn loạn trong lòng.
Đêm ấy, Duy Phong nằm ngoài sofa, như thường lệ. Nhưng mắt anh không nhắm được. Mỗi lần nhắm, lại hiện lên hình ảnh cô nằm trên giường, gò má ửng hồng vì sốt, và ánh mắt long lanh khi hỏi: “Anh đang quan tâm em thật lòng à?”
Anh thở dài, tay đưa lên trán. Cuộc hôn nhân này... đang bắt đầu khiến anh sợ.
Sợ mình... không thể rút ra đúng lúc.
Sáng hôm sau
Duy Phong chuẩn bị sẵn bữa sáng, đặt trên bàn trước khi đi làm. Trên đĩa là một miếng giấy nhỏ, dòng chữ nắn nót:
“Em nghỉ ngơi thêm. Có gì cứ gọi anh. – Phong.”
Thư Kỳ nhìn tờ giấy ấy rất lâu. Tim cô có chút gì đó… không còn giống như trước nữa.