vợ hợp đồng của tổng tài máu lạnh

Chương 1: Đám cưới không tình yêu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời hôm đó đổ mưa.

Mưa rơi dày đặc, lạnh buốt, từng giọt nặng nề trượt xuống tấm kính xe sang màu đen đang dừng trước cổng nhà thờ.

Bên trong xe, Lâm Tư Nhiên siết chặt hai bàn tay, lòng bàn tay lạnh toát, móng tay bấm vào da đến bật máu mà vẫn chẳng thấy đau. Cô ngồi đó, mặc chiếc váy cưới trắng tinh mà người ta chuẩn bị sẵn, cổ tay còn in vết hằn của dây trói đêm qua.

Tất cả chuyện này xảy ra quá nhanh.

Chỉ ba ngày trước, công ty của cha cô – Tập đoàn Lâm Thị – bị đẩy đến bờ vực phá sản. Mọi hợp đồng bị hủy, tài khoản bị đóng băng, cổ phiếu rớt thê thảm.

Và rồi Trần Dịch Thâm, tổng tài của Tập đoàn Trần Thị, người đàn ông quyền lực nhất thành phố A, xuất hiện.

Anh ta đưa ra một điều kiện đơn giản nhưng tàn nhẫn:

“Cứu công ty của ông, đổi lại, con gái ông – Lâm Tư Nhiên – phải trở thành vợ hợp pháp của tôi.”

Cô không được quyền từ chối.

Vì cha cô đã quỳ xuống cầu xin anh ta.

Tiếng gõ cửa xe vang lên, khiến cô giật mình.

“Cô Lâm, đã đến giờ rồi.” – giọng quản gia của Trần gia vang lên đều đều, không chút cảm xúc.

Tư Nhiên hít sâu, mở cửa bước xuống.

Gió lạnh thốc vào mặt, váy cưới dài quét trên nền gạch ướt, ẩm lạnh đến tận xương.

Bên trong nhà thờ, tiếng đàn organ vang lên chậm rãi. Hàng ghế hai bên đầy ắp người trong giới thượng lưu, truyền thông, đối tác. Ai cũng nhìn cô – kẻ bước vào lễ đường như một con búp bê xinh đẹp nhưng không có linh hồn.

Phía cuối con đường rải hoa trắng là người đàn ông đang đứng đợi.

Trần Dịch Thâm – cao lớn, dáng người thẳng tắp trong bộ vest đen sang trọng, gương mặt lạnh lùng như tạc. Đôi mắt sâu thẳm không biểu cảm, chỉ ánh lên chút khinh nhạt khi cô đến gần.

Ánh nhìn ấy khiến tim cô thắt lại.

Cha xứ mở lời, giọng đều đều giữa không gian tĩnh lặng:

“Anh Trần Dịch Thâm, anh có đồng ý lấy cô Lâm Tư Nhiên làm vợ hợp pháp, yêu thương, chăm sóc, cùng cô ấy đi hết cuộc đời này không?”

Anh không do dự:

“Tôi đồng ý.”

Ba chữ lạnh như băng.

Cô nghe thấy tiếng thì thầm xung quanh, vài tiếng vỗ tay lịch sự.

Cha xứ quay sang cô, ánh mắt hiền từ nhưng xa xăm:

“Còn cô, Lâm Tư Nhiên, cô có đồng ý lấy anh Trần Dịch Thâm làm chồng, dù giàu hay nghèo, khỏe mạnh hay bệnh tật, đến khi cái chết chia lìa không?”

Cô cắn môi, mắt mờ đi vì nước.

Phía sau, cha cô đang ngồi, ánh mắt mỏi mệt và hối hận.

Cô khẽ nói, giọng run như sợi chỉ:

“Tôi... đồng ý.”

Tiếng chuông vang lên.

Nhưng thay vì niềm vui, nó như bản nhạc tang cho một cuộc đời vừa bị chôn vùi.

Khi rời khỏi lễ đường, cơn mưa vẫn chưa dứt.

Tư Nhiên ngồi trong xe, im lặng nhìn ra cửa kính.

Anh ngồi cạnh, mắt nhìn thẳng, gương mặt không chút cảm xúc.

Cô khẽ hỏi:

“Tại sao lại là tôi?”

Anh quay đầu, liếc nhìn cô – ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao:

“Bởi vì em là người duy nhất phù hợp. Và bởi vì tôi cần một người vợ trên danh nghĩa.”

Cô nghẹn lại.

“Chỉ là danh nghĩa thôi sao?”

Anh khẽ nhếch môi, nụ cười mỉa mai:

“Đừng ảo tưởng, Lâm Tư Nhiên. Đây chỉ là giao dịch. Cô được mang họ Trần, cha cô giữ được công ty. Tôi được yên ổn với cổ đông. Không ai nợ ai.”

Cô quay mặt đi, nước mắt rơi lặng lẽ.

Biệt thự Trần gia, đêm tân hôn.

Không có rượu vang, không có hoa hồng.

Chỉ có tiếng mưa rơi lộp bộp ngoài hiên và sự im lặng nặng nề.

Anh bước ra khỏi phòng tắm, áo sơ mi trắng hơi ướt, từng đường nét cơ thể hiện rõ dưới lớp vải mỏng. Ánh mắt anh thoáng dừng trên người cô – cô dâu mới ngồi trên giường, tay siết chặt tấm chăn, khuôn mặt nhợt nhạt vì lạnh.

“Cô có thể yên tâm, tôi sẽ không đụng đến cô.” – Anh lạnh lùng nói, rồi đi thẳng đến ghế sofa, ném áo vest xuống.

Cô khẽ hỏi, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy:

“Vậy tôi... phải ngủ ở đâu?”

Anh không quay đầu:

“Tùy cô. Nhưng nếu có thể, đừng bước vào phòng tôi.”

Một cơn gió lùa qua, rèm cửa khẽ lay.

Trong căn phòng rộng lớn, chỉ còn lại tiếng thở khẽ và mùi hương lạnh nhạt của anh.

Nửa đêm, cô ngồi thu mình nơi mép giường.

Ánh đèn ngủ vàng nhạt chiếu lên gương mặt gầy gò, đôi mắt thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa vẫn chưa ngớt.

Tư Nhiên chợt nhớ lại những ngày trước, khi cô vẫn còn là “tiểu thư Lâm gia”, được cha chiều chuộng, mẹ yêu thương. Ai có thể ngờ chỉ trong vài ngày, cô trở thành vật trao đổi để cứu lấy một tập đoàn.

Cô khẽ cười, nụ cười lẫn nước mắt.

Bỗng tiếng cửa mở nhẹ.

Trần Dịch Thâm bước ra, vẻ mặt hơi mệt, có lẽ vì say rượu. Anh nhìn thấy cô vẫn ngồi đó, liền cau mày:

“Cô còn chưa ngủ?”

“Tôi... không ngủ được.”

“Đừng diễn nữa, không có ai xem đâu.” – Anh nói, giọng lạnh đến mức cô run rẩy.

Anh bước tới gần, ánh mắt như xuyên thấu tâm can:

“Tôi không biết cô đang nghĩ gì, nhưng hãy nhớ, tôi không cần tình yêu. Tôi chỉ cần một người vợ hợp pháp để che mắt thiên hạ. Nếu cô ngoan ngoãn, tôi sẽ để cô sống yên ổn.”

Cô ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ nhưng kiên định:

“Tôi chưa bao giờ muốn bước vào cuộc hôn nhân này. Nhưng dù sao, tôi cũng là vợ anh. Tôi sẽ làm tròn vai – dù chỉ là trên danh nghĩa.”

Anh thoáng khựng lại một giây.

Không hiểu sao, giọng nói run rẩy của cô khiến tim anh nhói lên nhẹ. Nhưng ngay sau đó, anh lạnh nhạt quay đi:

“Tùy cô.”

Anh trở lại phòng, khép cửa.

Chỉ còn cô – lặng lẽ giữa không gian mênh mông, cùng tiếng mưa hòa với tiếng tim mình tan nát.

Sáng hôm sau.

Tin tức về “Đám cưới thế kỷ giữa Trần Dịch Thâm và Lâm Tư Nhiên” tràn ngập mọi mặt báo.

Tất cả đều ca ngợi “cặp đôi vàng”, “liên minh hai tập đoàn”, không ai biết đó chỉ là một giao dịch lạnh lẽo.

Tư Nhiên đứng trước cửa sổ tầng hai, nhìn xuống vườn hoa.

Anh đã rời nhà từ sớm, không nói với cô một lời.

Quản gia mang lên một tập tài liệu, cung kính đặt trước mặt cô:

“Thiếu phu nhân, đây là các quy định của Trần gia. Cô vui lòng đọc kỹ.”

Cô mở ra – từng trang giấy in chi chít dòng chữ lạnh lẽo.

Mục đầu tiên khiến tim cô thắt lại:

Điều 1: Hôn nhân này kéo dài ba năm.

Điều 2: Trong thời gian đó, cô không được can thiệp vào công việc, không được tiết lộ chuyện riêng của Trần gia.

Điều 3: Cấm mang thai.

Điều 4: Sau khi hết hạn, hai bên sẽ ly hôn trong im lặng.

Cô đặt tài liệu xuống, khẽ mím môi.

“Ba năm... chỉ ba năm thôi sao?”

Ngoài kia, trời lại bắt đầu mưa.

Cô ngẩng đầu nhìn, đôi mắt phản chiếu bóng nước – như chính cuộc hôn nhân của mình, lạnh lẽo, không màu, không hương vị.

Buổi tối, anh về nhà muộn.

Ánh đèn hắt lên gương mặt anh mệt mỏi. Khi thấy cô vẫn ngồi đợi trong phòng khách, anh hơi khựng lại.

“Cô chưa ngủ?”

“Tôi muốn cảm ơn anh... vì đã cứu công ty cha tôi.”

Anh nhếch môi cười nhẹ, ánh mắt lạnh tanh:

“Đừng cảm ơn. Tôi không cứu ông ta, tôi chỉ mua lại một món hàng sắp hỏng.”

Lời nói của anh như nhát dao đâm thẳng vào tim cô.

Cô siết chặt váy, mím môi, cố giữ nước mắt.

“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ không làm phiền anh nữa.”

Cô đứng dậy, quay đi, bóng dáng mảnh khảnh dần khuất sau hành lang dài.

Trần Dịch Thâm nhìn theo, ánh mắt anh thoáng chùng xuống, lòng dâng lên cảm giác lạ lẫm – một thứ như… day dứt.

Anh nhắm mắt, thở dài.

“Lâm Tư Nhiên… cô đang khiến tôi rối trí rồi đấy.”

Đêm lại buông xuống.

Giữa căn biệt thự rộng lớn, cô dâu mới ngồi ôm gối, nhìn chiếc nhẫn cưới lấp lánh trên ngón tay.

Ánh sáng phản chiếu mờ ảo – như thứ tình yêu giả dối mà cô bị ép gánh lấy.

Cô khẽ nói, giọng thì thầm chỉ mình nghe:

“Trần Dịch Thâm… rồi anh sẽ hối hận… vì đã coi tôi chỉ là giao dịch.”

Bên ngoài, mưa vẫn rơi, lặng lẽ như nước mắt của một cô dâu không tình yêu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×