Buổi sáng hôm sau, ánh nắng yếu ớt len qua tấm rèm dày, rọi vào phòng ngủ rộng lớn.
Trần Dịch Thâm đã rời đi từ sớm. Căn phòng trống trải chỉ còn lại hương nước hoa thoang thoảng anh để lại trên áo vest.
Lâm Tư Nhiên ngồi bên bàn ăn, trước mặt là bữa sáng tinh tế được bày biện đẹp đẽ – bánh mì, trứng, sữa tươi. Nhưng cô chẳng nuốt nổi một miếng.
Cô cầm tờ hợp đồng mà quản gia trao hôm qua, đọc đi đọc lại từng điều khoản.
Chữ in đậm ở đầu trang lại hiện rõ trước mắt như lưỡi dao lạnh:
“Không được yêu tôi, không được xen vào đời tư tôi.”
Cô mím môi, khẽ cười nhạt.
Cứ tưởng không còn gì đau hơn việc bị ép cưới, ai ngờ cuộc hôn nhân này lại bị giam trong những điều luật vô cảm như thế.
Tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.
Cô ngẩng đầu. Quản gia – ông Lâm, người trung niên đã theo Trần Dịch Thâm nhiều năm – đứng đó, cung kính cúi đầu.
“Thiếu phu nhân, tổng tài mời cô xuống phòng làm việc.”
Tư Nhiên hơi khựng lại.
Cô đặt tờ giấy xuống, hít một hơi sâu rồi đứng dậy.
Phòng làm việc của Trần Dịch Thâm nằm ở tầng ba, rộng gần bằng cả tầng lầu.
Ánh sáng dịu chiếu qua lớp kính trong suốt, phản chiếu dáng anh đang đứng cạnh bàn làm việc, tay cầm cốc cà phê, áo sơ mi trắng ôm lấy thân hình cao lớn.
Nghe tiếng mở cửa, anh chỉ khẽ ngẩng đầu, giọng lạnh lùng:
“Cô đến rồi.”
Cô gật đầu, giọng nhỏ:
“Anh gọi tôi xuống có việc gì ạ?”
Anh không trả lời ngay, chỉ đặt ly cà phê xuống bàn, rồi mở một tập hồ sơ.
Cô nhận ra đó là “Hợp đồng hôn nhân”.
“Đây là bản chính thức.” – Anh nói, giọng dửng dưng. – “Bản cô nhận hôm qua chỉ là bản tạm. Tôi muốn cô ký vào đây để hoàn tất mọi điều khoản.”
Cô khẽ run.
“Tôi… tôi tưởng mình đã ký hôm đám cưới rồi?”
“Không đủ.” – Anh cắt lời. – “Cái cô ký chỉ là giấy đăng ký kết hôn. Còn đây… là bản thỏa thuận riêng giữa hai bên.”
Anh đẩy tập hồ sơ về phía cô.
Giấy trắng, mực đen, ngắn gọn, lạnh lẽo.
Cô hít một hơi, bắt đầu đọc.
Điều 1: Hôn nhân này kéo dài ba năm, không được tự ý chấm dứt.
Điều 2: Cấm can thiệp vào bất kỳ hoạt động nào của Trần thị.
Điều 3: Cấm mang thai.
Điều 4: Sau ba năm, nếu cả hai đồng thuận, có thể tiếp tục hợp đồng mới.
Và cuối cùng – điều khiến tim cô tê dại nhất:
Điều 5: “Không được yêu tôi, không được xen vào đời tư tôi.”
Cô ngẩng lên, nhìn anh – đôi mắt chứa đầy nghẹn ngào.
“Tại sao anh phải thêm điều này? Chẳng phải ngay từ đầu, chúng ta đã chỉ là giao dịch rồi sao?”
Anh nhìn thẳng vào cô, ánh mắt sắc như dao cắt:
“Bởi vì tôi không thích rắc rối. Tôi từng thấy nhiều người phụ nữ nghĩ rằng mình có thể thay đổi đàn ông. Tôi không cần tình yêu, càng không muốn giả vờ đáp lại.”
Cô khẽ siết mép bàn.
“Vậy còn tôi? Tôi phải sống thế nào trong cuộc hôn nhân này? Một người vợ không được yêu, không được nói, không được tồn tại trong thế giới của anh?”
Anh nhếch môi cười nhẹ, nụ cười lạnh lẽo đến đáng sợ:
“Cô chỉ cần nhớ, mình là bà Trần trên danh nghĩa. Ngoài ra, đừng tự cho mình quyền hỏi thêm điều gì.”
Cô im lặng.
Giọng nói của anh như kim loại va chạm – lạnh, khô, và đủ để dập tắt mọi hy vọng.
Cô đứng dậy, bàn tay khẽ run, cầm bút ký tên.
Từng nét chữ hiện lên run rẩy – như chính cuộc đời cô.
Khi ký xong, cô đặt bút xuống, giọng nhỏ đi:
“Xong rồi. Cảm ơn anh… vì ít nhất cũng cho tôi được tự tay chấm dứt lòng tự trọng của mình.”
Anh hơi nhướng mày, ánh mắt lộ chút ngạc nhiên. Nhưng rất nhanh, vẻ lạnh lùng quay lại.
“Tốt. Cô thông minh hơn tôi tưởng.”
Cô mỉm cười nhạt.
“Nếu tôi thông minh, tôi đã không gả cho anh.”
Một thoáng im lặng căng thẳng lan ra.
Rồi anh cười khẽ, nhưng trong mắt không có chút ấm áp:
“Có lẽ. Nhưng dù thế nào, từ hôm nay, cô là người của Trần gia. Cô sẽ sống theo cách tôi sắp đặt.”
“Cách anh sắp đặt?” – cô hỏi, giọng nghẹn.
“Đúng.” – Anh rót thêm cà phê, giọng trầm thấp. – “Sáng mai, cô sẽ được chuyển đến biệt thự nhỏ ở ngoại ô. Ở đó có người hầu, tài xế, và đủ điều kiện. Tôi không thích có người khác trong nhà. Đây là nơi làm việc của tôi, không phải nơi cô ở.”
Cô mở to mắt, tim như ngừng đập.
“Anh... muốn tôi dọn đi?”
“Không phải muốn.” – Anh ngắt lời, ánh mắt lạnh buốt. – “Là ra lệnh.”
Không khí trong phòng như đông cứng lại.
Tư Nhiên cắn chặt môi, cố giữ bình tĩnh.
Cô đứng dậy, cố giữ giọng không run:
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đi.”
Cô quay người, bước nhanh ra khỏi phòng, nhưng khi vừa đến cửa, giọng anh vang lên phía sau – trầm và dứt khoát:
“Lâm Tư Nhiên.”
Cô dừng lại, không quay đầu.
“Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện yêu tôi. Nếu cô làm thế, tôi sẽ khiến cô hối hận.”
Cánh cửa đóng lại, tiếng “cạch” vang lên lạnh lẽo như nhát dao cuối cùng cắt đứt mọi hy vọng.
Tư Nhiên bước đi trong hành lang dài, ánh sáng vàng nhạt chiếu lên gương mặt tái nhợt.
Cô thấy khó thở, như thể không khí trong ngực đang bị rút cạn.
Cô là vợ anh – trên giấy tờ.
Nhưng trong thế giới của anh, cô chẳng là gì ngoài một cái tên trên hợp đồng.
Buổi chiều, người giúp việc sắp xếp hành lý cho cô.
Căn biệt thự nhỏ ở ngoại ô quả thật rất đẹp: có vườn hoa, hồ bơi, phòng đọc sách. Nhưng với cô, đó chỉ là nhà giam xa hoa.
Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ra khoảng trời chiều đang nhuộm đỏ, lòng trống rỗng.
Điện thoại trên bàn rung lên – là tin nhắn từ số lạ:
“Cô Lâm, tôi là luật sư của Trần tổng. Xin nhắc cô, các điều khoản đã có hiệu lực. Bất kỳ hành vi nào vi phạm đều có thể dẫn đến chấm dứt hợp đồng và truy cứu pháp lý.”
Cô nhìn dòng chữ, bật cười – tiếng cười khản đặc, lẫn nước mắt.
“Pháp lý… cho một cuộc hôn nhân giả?”
Đêm xuống.
Ánh trăng rọi qua khung cửa sổ, soi lên bàn tay cô đang nắm chặt chiếc nhẫn cưới.
Chiếc nhẫn anh đeo cho cô trước bàn thờ Chúa, sáng long lanh, mà lạnh lẽo đến rợn người.
Cô nghĩ đến cha.
Chắc giờ này ông đang ngủ ngon vì công ty được cứu, đâu hay con gái mình đang sống trong một lồng son.
Cô nhắm mắt, nước mắt tràn ra.
“Cha ơi, con đã làm đúng chứ?”
Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy với đôi mắt sưng đỏ.
Cô dậy sớm, tự tay pha trà, đọc sách – cố giữ mình bận rộn để quên đi thực tại.
Bỗng có tiếng chuông cửa.
Là Thẩm Uyên, trợ lý riêng của Trần Dịch Thâm.
Anh ta lịch sự cúi đầu:
“Thiếu phu nhân, tổng tài bảo tôi mang ít tài liệu cần cô ký bổ sung.”
Cô hơi nhíu mày:
“Lại ký nữa sao?”
“Chỉ là thủ tục hành chính, liên quan đến việc tách tài khoản cá nhân của cô ra khỏi tài sản của Trần thị.”
Cô cười nhạt:
“Tách sớm thế cơ à?”
Thẩm Uyên không đáp, chỉ đưa tập giấy. Khi anh định rời đi, cô bỗng hỏi:
“Anh làm việc với Trần Dịch Thâm lâu chưa?”
“Gần tám năm.” – anh trả lời.
“Vậy… anh có bao giờ thấy anh ấy cười thật lòng không?”
Thẩm Uyên khựng lại, ánh mắt thoáng buồn:
“Không, thưa cô. Từ sau khi… cô Lạc qua đời, tổng tài chưa từng cười thật lòng nữa.”
Cô Lạc?
Một cái tên xa lạ mà lại khiến tim cô đau nhói kỳ lạ.
Cô cố giấu cảm xúc, chỉ gật đầu:
“Tôi hiểu rồi. Cảm ơn anh.”
Khi cửa khép lại, cô đứng yên rất lâu.
“Cô Lạc”… có lẽ chính là lý do cho điều khoản tàn nhẫn ấy.
Buổi tối, cô ngồi trong vườn, gió nhẹ lùa qua mái tóc, mang theo mùi hoa nhài thoang thoảng.
Cô mở điện thoại, vô thức tìm tên “Trần Dịch Thâm” trên mạng.
Tin tức, ảnh chụp, các cuộc họp, những tấm hình anh bắt tay đối tác – ở đâu anh cũng hoàn hảo, lạnh lùng, xa cách.
Nhưng giữa hàng trăm tấm hình, có một tấm khiến tim cô khựng lại:
Anh đứng bên một cô gái mặc váy trắng, nụ cười dịu dàng, mắt anh khi ấy lại ấm áp đến ngỡ ngàng.
Dòng mô tả nhỏ bên dưới viết:
“Ảnh chụp 3 năm trước – Trần Dịch Thâm và vị hôn thê Lạc Tư Dao trong buổi tiệc đính hôn.”
Cô hiểu rồi.
Hóa ra người anh từng gọi tên trong cơn ác mộng – chính là cô gái ấy.
Và cô, chỉ là cái bóng thay thế.
Đêm đó, cô không ngủ.
Trong phòng vang lên tiếng đồng hồ tích tắc, từng nhịp như cứa vào lòng.
Cô thì thầm:
“Trần Dịch Thâm… anh sợ yêu đến thế sao? Hay anh chỉ sợ mình sẽ lại tổn thương một lần nữa?”
Cô khẽ chạm lên ngực, nơi trái tim đập yếu ớt.
Cô không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu, nhưng cô biết… trái tim con người không nghe theo lý trí.
Dù bị cấm yêu, có lẽ… cô vẫn sẽ rung động.
Bên kia thành phố, trong căn hộ cao cấp, Trần Dịch Thâm ngồi một mình nơi ban công, điếu thuốc cháy dở giữa những ngón tay.
Anh nhìn tấm ảnh nhỏ trong ví – cô gái cười rạng rỡ, đôi mắt như ánh nắng.
Lạc Tư Dao.
Người phụ nữ đã bỏ anh đi mãi mãi trong vụ tai nạn ba năm trước.
Anh nhắm mắt, làn khói thuốc tan trong gió.
“Anh không thể yêu ai nữa…” – anh thì thầm, giọng khàn đặc.
“Lâm Tư Nhiên, đừng dại dột mà động lòng. Vì tôi… sẽ không thể yêu cô.”
Nhưng anh không biết rằng, ở nơi khác, một cô gái đang ngồi lặng trong bóng tối, bàn tay run run chạm lên bản hợp đồng, đôi mắt đỏ hoe – và trong lòng, một hạt mầm nhỏ của tình yêu đã lặng lẽ nảy sinh.