vợ hợp đồng của tổng tài máu lạnh

Chương 5: Vết thương trong tim anh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm xuống, gió thổi qua hàng cây trước biệt thự, mang theo mùi ẩm lạnh của mưa cũ.

Lâm Tư Nhiên ngồi trong phòng đọc, ngọn đèn bàn nhỏ chiếu sáng trang giấy, nhưng tâm trí cô không còn tập trung nổi.

Từ ngày cưới đến nay, cô và Trần Dịch Thâm vẫn như hai kẻ xa lạ sống cùng một mái nhà. Anh đi sớm về khuya, cô chẳng bao giờ biết anh ở đâu, cùng ai.

Mỗi khi nghe tiếng xe anh dừng ngoài sân, tim cô lại nhói lên – là chờ đợi, hay chỉ là thói quen?

Chính cô cũng không biết nữa.

Gần nửa đêm, cô nghe tiếng xe trở về.

Cô vội đứng dậy, bước ra ban công. Dưới ánh đèn sân, anh vừa xuống xe, bước đi nặng nề, trên áo vest còn dính vài giọt mưa.

Ánh mắt anh mệt mỏi, hơi rượu phảng phất trong không khí.

Lần đầu tiên cô thấy anh không còn vẻ lạnh lùng kiêu ngạo thường ngày — chỉ còn lại một người đàn ông cô độc.

Cô muốn chạy xuống, hỏi anh có sao không, nhưng chân như bị đóng đinh xuống đất.

Bản hợp đồng giữa họ, lời cảnh báo lạnh lẽo của anh – “Không được xen vào đời tư tôi” – vẫn văng vẳng bên tai.

Cô chỉ có thể đứng đó, nhìn anh loạng choạng bước vào nhà, rồi biến mất sau cánh cửa phòng ngủ.

Đêm đó, cô không ngủ được.

Gió bên ngoài rít từng cơn, tiếng sấm xa xa vọng lại.

Một linh cảm kỳ lạ khiến cô thấy bất an.

Rồi bỗng nhiên, tiếng động mạnh vang lên từ phòng bên.

Cô giật mình, mở cửa chạy sang.

Ánh đèn mờ, mùi rượu nồng nặc. Trần Dịch Thâm đang nằm trên giường, mồ hôi lạnh vã ra đầy trán, toàn thân run rẩy.

“Không… Đừng đi… Mẫn Nghi… đừng rời bỏ anh!”

Giọng anh khàn đặc, nghẹn ngào như một đứa trẻ.

Tư Nhiên sững người. Cái tên ấy – Mẫn Nghi – lại vang lên.

Cô biết chứ. Cái tên ấy là của người phụ nữ trong những tấm ảnh cũ, là mối tình đầu, là vết thương sâu trong trái tim anh.

Cô chạy đến, khẽ lắc vai anh:

“Anh Dịch Thâm! Tỉnh lại đi, anh mơ thôi mà!”

Anh bất chợt nắm chặt lấy tay cô, kéo mạnh.

Cô mất thăng bằng, ngã xuống giường, tim đập loạn.

Trong cơn mơ, anh siết cô vào lòng, giọng nghẹn ngào:

“Đừng bỏ anh, Mẫn Nghi… Anh sẽ không để em đi nữa…”

Hơi thở anh phả vào cổ cô, nóng và hỗn loạn.

Tư Nhiên cứng người, nước mắt trào ra — không phải vì sợ, mà vì đau.

Người anh đang ôm, không phải cô.

Dù cô có ở ngay trước mặt anh, anh vẫn đang mơ về một người khác.

“Anh… tôi không phải Mẫn Nghi…” – cô nói khẽ, giọng run rẩy.

Nhưng anh vẫn mê man, càng siết chặt hơn, thì thầm:

“Xin lỗi… tất cả là lỗi của anh… đừng rời xa anh…”

Giọt nước mắt cô rơi xuống vai anh, thấm vào chiếc áo sơ mi lạnh ngắt.

Cô khẽ đẩy anh ra, nhưng lực anh quá mạnh.

Cô đành để yên, để anh ôm như thế – như thể bản thân chỉ là cái bóng của một người đã rời đi.

Một lúc sau, anh dần lặng lại.

Tiếng thở gấp trở nên đều hơn, bàn tay nới lỏng.

Cô nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn gương mặt anh trong ánh đèn mờ — sắc lạnh thường ngày biến mất, chỉ còn lại nét đau khổ ẩn sâu.

Có một giọt nước long lanh lăn ra từ khoé mắt anh.

Cô ngỡ ngàng — người đàn ông mạnh mẽ, kiêu ngạo đến thế, cũng có lúc rơi lệ.

Cô khẽ đưa tay lau đi giọt nước mắt ấy, thì thầm:

“Anh yêu cô ấy đến thế sao?”

Không ai trả lời.

Chỉ có tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, hòa cùng nhịp thở nặng nề của người đàn ông đang say.

Cô rót một ly nước, đặt lên bàn, rồi quay lại chỉnh chăn cho anh.

Khi cúi xuống, ánh mắt cô chạm vào vết sẹo mờ trên ngực anh, kéo dài như một dấu vết cũ.

Cô khẽ rùng mình.

Phải chăng, không chỉ tim anh có vết thương, mà cả cơ thể anh cũng từng chịu đựng nỗi đau nào đó?

Cô nhớ lời quản gia từng nói mơ hồ:

“Trần tổng từng gặp tai nạn nghiêm trọng ba năm trước… từ đó anh ấy thay đổi hẳn.”

Ba năm trước… cũng là lúc cô Mẫn Nghi biến mất khỏi giới truyền thông.

Có lẽ, mọi bí mật đều nằm ở khoảng thời gian đó.

Cô ngồi xuống bên giường, nhìn anh thật lâu.

Trong ánh đèn vàng nhạt, khuôn mặt anh trông bình yên đến lạ.

Cô khẽ mỉm cười, nhưng nước mắt lại rơi.

“Anh có biết, trong cơn ác mộng của anh, tôi là người duy nhất tỉnh táo không?”

“Tôi thấy anh đau, thấy anh gọi tên cô ấy… nhưng tôi chẳng thể làm gì.”

Cô nắm nhẹ tay anh, lòng dậy lên cảm xúc khó tả – vừa thương, vừa ghen, vừa bất lực.

Cô đã tự hứa sẽ không để mình yêu anh, nhưng trái tim lại chẳng nghe lời.

“Nếu có thể, tôi muốn là người giúp anh quên đi quá khứ…” – cô thì thầm.

“Nhưng hình như anh chẳng bao giờ cần tôi.”

Gần sáng, mưa dứt.

Cô mệt mỏi gục đầu bên mép giường, thiếp đi.

Khi Trần Dịch Thâm tỉnh lại, ánh sáng đầu ngày đã tràn ngập căn phòng.

Anh nhíu mày, đầu đau nhói.

Nhìn quanh, anh thấy cô đang ngủ gục, bàn tay vẫn nắm lấy tay anh.

Trong lòng anh thoáng một cảm giác lạ lẫm – ấm áp.

Anh rút tay ra nhẹ nhàng, đứng dậy.

Nhưng khi bước đến bàn, anh thấy ly nước được đặt ngay ngắn, còn ấm.

Cạnh đó là chiếc khăn ướt – hẳn cô đã chăm sóc anh cả đêm.

Anh sững lại.

Một hình ảnh chợt lướt qua trong đầu – nụ cười dịu dàng của Mẫn Nghi, người phụ nữ đã rời bỏ anh.

Rồi anh nhìn lại Tư Nhiên, người đang cuộn mình trên ghế, gương mặt bình yên nhưng đôi mắt vẫn còn sưng vì thiếu ngủ.

Anh cảm thấy tim mình khẽ nhói.

Lát sau, Tư Nhiên tỉnh dậy, thấy anh đang đứng bên cửa sổ.

Ánh sáng chiếu lên bóng lưng anh – cao, thẳng, cô độc.

“Anh dậy rồi à?” – Cô cất giọng nhỏ.

Anh quay lại, ánh mắt lạnh nhưng không còn sắc như trước:

“Cô… đã ở đây cả đêm sao?”

“Anh mơ thấy ác mộng. Tôi sợ anh gặp chuyện.”

Anh im lặng, chỉ nhìn cô, ánh mắt thoáng qua chút bối rối.

“Tôi… đã nói gì sao?”

Cô khẽ cúi đầu:

“Anh gọi tên… Mẫn Nghi.”

Không khí chùng xuống.

Anh siết chặt nắm tay, đôi mắt tối lại.

“Đừng nhắc đến cái tên đó.” – Giọng anh trầm xuống, khàn khàn. – “Cô không hiểu đâu.”

“Tôi muốn hiểu.” – Cô nhìn anh, ánh mắt kiên định. – “Vì tôi là vợ anh.”

Anh cười nhạt:

“Cô là vợ tôi theo hợp đồng, Lâm Tư Nhiên. Đừng lẫn lộn.”

Nhưng khi nói ra câu đó, chính anh lại thấy đau.

Không hiểu sao, ánh mắt trong veo của cô khiến lòng anh rối bời.

“Nếu anh thật sự không muốn tôi xen vào,” – cô nói khẽ, – “vậy ít nhất hãy chăm sóc bản thân. Tôi không muốn anh lại đau như đêm qua.”

Anh quay mặt đi, giọng thấp:

“Tôi không cần ai thương hại.”

“Đó không phải thương hại.” – Cô cười nhẹ. – “Đó là… lo lắng.”

Câu nói đơn giản ấy khiến anh không đáp được.

Một khoảng lặng kéo dài.

Ngoài kia, ánh nắng dần phủ vàng khung cửa sổ, làm dịu bớt bầu không khí căng thẳng.

Cuối cùng, anh khẽ nói:

“Cảm ơn.”

Cô ngạc nhiên.

Đó là lần đầu tiên anh nói lời cảm ơn với cô kể từ ngày cưới.

Tối hôm đó, Tư Nhiên chuẩn bị bữa tối như mọi ngày, nhưng bất ngờ nghe quản gia nói:

“Thiếu phu nhân, Trần tổng bảo tối nay sẽ dùng bữa ở nhà.”

Cô sững người, không tin vào tai mình.

Lần đầu tiên, anh tự nguyện ở lại ăn cơm.

Cô bận rộn cả buổi chiều, chuẩn bị những món anh từng thích – món mà cô âm thầm tìm hiểu qua tin tức cũ, những lần anh xuất hiện trong sự kiện ẩm thực.

Khi anh xuống, bàn ăn đã được bày biện chỉn chu.

Ánh nến lung linh phản chiếu trên gương mặt cô, nụ cười dịu dàng, e dè.

“Anh… ngồi đi. Tôi không biết khẩu vị anh giờ có thay đổi không, nhưng tôi cố gắng nấu đúng hương vị trước đây.”

Anh ngồi xuống, nhìn qua bàn ăn — canh gà nhân sâm, cá hấp tương, rau cải xào tỏi… tất cả đều đúng món anh từng thích.

Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng anh, pha giữa ngạc nhiên và xao động.

Cô múc canh ra bát anh, khẽ nói:

“Anh ăn đi, nóng lắm đấy.”

Anh cầm thìa, thử một ngụm.

Vị đậm vừa phải, hương thơm dịu.

Anh thoáng gật đầu:

“Cũng… không tệ.”

Cô mỉm cười, nụ cười nhỏ thôi, nhưng ánh mắt long lanh.

Một niềm vui giản dị lan tỏa trong lòng cô – lần đầu tiên, họ ngồi ăn cùng nhau như một gia đình thật sự.

Sau bữa tối, khi cô dọn bàn, anh đứng dậy định lên lầu, rồi dừng lại, khẽ nói:

“Đêm qua… cô không cần phải thức cả đêm nữa. Nếu có chuyện gì, tôi tự lo được.”

“Tôi biết.” – Cô cười nhẹ. – “Nhưng nếu lại có ác mộng, tôi vẫn sẽ ở đó.”

Anh nhìn cô thật lâu.

Trong ánh mắt ấy, lần đầu tiên có một tia cảm xúc mơ hồ – không phải ghét, không phải lạnh lùng, mà là một chút ấm áp, một chút sợ hãi, và cả sự lúng túng.

Anh quay đi, giọng trầm thấp:

“Tuỳ cô.”

Cánh cửa khép lại.

Nhưng lần này, Tư Nhiên không cảm thấy lạnh lẽo như mọi khi.

Cô đặt tay lên tim, cảm nhận nhịp đập khẽ khàng.

“Ít nhất, anh đã nói cảm ơn.” – cô khẽ thì thầm. – “Có lẽ, vết thương trong tim anh... đang bắt đầu hé mở.”

Đêm nay, Trần Dịch Thâm ngồi một mình trong phòng làm việc.

Trên bàn là ly rượu vang đỏ chưa uống.

Anh nhìn ra cửa sổ, nơi ánh đèn phòng vợ mình vẫn sáng.

Trong đầu anh, hình ảnh đêm qua lại hiện lên — cô gái nhỏ nắm tay anh trong cơn ác mộng, giọng nói run rẩy gọi tên anh, không hề sợ hãi.

Anh tự hỏi:

“Vì sao cô ấy lại quan tâm tôi đến thế?”

Tim anh nhói lên, nơi từng là vết thương đã khô – nay lại đau, nhưng không còn đau vì Mẫn Nghi, mà vì một người khác.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×