vợ hợp đồng của tổng tài máu lạnh

Chương 4: Những bữa cơm cô độc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng, ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua tấm rèm lụa, vẽ nên những vệt sáng mờ ảo trên sàn đá cẩm thạch.

Lâm Tư Nhiên tỉnh dậy, đầu hơi nhức, mắt sưng húp sau một đêm gần như không ngủ.

Căn phòng tân hôn rộng lớn, tráng lệ nhưng trống trải đến lạnh người.

Cạnh giường vẫn là chiếc sofa trống. Anh không trở về.

Cô lặng lẽ ngồi dậy, khoác áo mỏng, bước ra ban công.

Từ đây có thể nhìn thấy khu vườn nhà họ Trần – những khóm hồng được chăm sóc tỉ mỉ, hồ nước phản chiếu bầu trời trong vắt.

Mọi thứ đẹp đến hoàn hảo, nhưng lại vô hồn.

Cô tự cười nhạt.

Một cô dâu vừa cưới hai ngày, sống trong căn biệt thự lộng lẫy, nhưng lại cô đơn hơn cả người ở trọ.

Từ lúc bước chân vào nơi này, cô như biến mất khỏi thế giới — chẳng ai quan tâm cô ăn gì, làm gì, hay nghĩ gì.

Cô xuống lầu, căn bếp sáng loáng, sạch sẽ đến mức chẳng có chút hơi người.

Người giúp việc thấy cô, lập tức cúi đầu lễ phép:

“Thiếu phu nhân, cô muốn dùng bữa sáng chứ ạ?”

Cô mỉm cười nhẹ:

“Không cần cầu kỳ đâu, chỉ cần một ly sữa và ít bánh mì là được.”

“Dạ, vâng ạ.”

Người giúp việc nhanh nhẹn chuẩn bị, nhưng ánh mắt thoáng qua vẫn xen chút thương hại — vì ai ở đây cũng biết, Trần tổng chưa bao giờ ăn cùng vợ mình, dù chỉ một lần.

Khi bữa sáng được bày ra, Tư Nhiên ngồi một mình nơi bàn ăn dài gần mười mét.

Chiếc bàn đủ chỗ cho mười người, nhưng chỉ có duy nhất một cô gái nhỏ bé, với tách sữa nóng trước mặt.

Không có tiếng nói cười, không có lời chúc buổi sáng, chỉ có tiếng thìa chạm vào sứ, vang lên khẽ khàng giữa không gian im lặng đến đáng sợ.

Cô cố ăn, nhưng mọi thứ nhạt thếch.

Mỗi lần nhấp sữa, tim cô lại co lại.

Cô tự hỏi, có bao giờ anh từng ngồi ăn ở đây không? Hay đối với anh, căn biệt thự này chỉ là nơi tạm trú sau những buổi tiệc tùng hào nhoáng?

Tư Nhiên ăn được vài miếng thì nghe tiếng động ở hành lang.

Cô ngẩng đầu — Trần Dịch Thâm đang bước xuống, vest chỉnh tề, cà vạt đen, dáng người cao thẳng.

Anh vừa nghe điện thoại vừa đi, giọng trầm thấp:

“Ừ, tối nay tôi sẽ đến. Chuẩn bị hợp đồng Lạc thị, đừng để lộ thông tin.”

Khi ánh mắt họ chạm nhau, anh chỉ khẽ gật đầu như chào một người xa lạ.

Không có lời hỏi han, không “chào buổi sáng”, không gì cả.

“Anh… đã ăn sáng chưa?” – Cô khẽ hỏi, giọng nhỏ đến mức gần như tan trong không khí.

Anh thoáng dừng, nhìn đồng hồ:

“Không cần. Tôi không quen ăn ở nhà.”

Rồi anh tiếp tục bước đi, để lại mùi hương bạc hà thoảng qua.

Tiếng động cơ xe vang lên ngoài sân, cánh cửa đóng sầm.

Căn biệt thự lại rơi vào yên tĩnh.

Cô nhìn theo bóng anh khuất dần, cổ họng nghẹn lại.

“Không quen ăn ở nhà...” – cô lặp lại trong lòng, – “vì nhà này chưa bao giờ là nhà của anh, đúng không?”

Những ngày sau đó, cuộc sống của cô trôi qua như một cuốn phim chiếu chậm.

Sáng thức dậy, ăn sáng một mình.

Trưa đọc sách, dạo vườn hoặc lên phòng làm việc cũ của bà Trần – mẹ anh, người đã qua đời cách đây ba năm.

Tối lại ngồi ăn cơm một mình dưới ánh đèn vàng nhạt.

Mỗi ngày đều giống hệt nhau, lặng lẽ đến đáng sợ.

Một buổi chiều, trời đổ mưa lất phất.

Cô ngồi trong phòng khách, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa kính, thì điện thoại reo.

Là Tiểu Du, bạn thân từ thời đại học.

“Nhiên à, cậu biến mất mấy tuần nay rồi đấy! Sao không liên lạc gì với bọn mình?”

“Tớ... bận chút chuyện gia đình.”

“Gia đình à? Cậu kết hôn thật sao? Trời ơi, nói tớ nghe đi, chồng cậu là ai? Có hạnh phúc không?”

Tư Nhiên im lặng vài giây, nhìn ra màn mưa.

“Ừ… tớ kết hôn rồi. Anh ấy là người tốt.”

Giọng cô dịu dàng, nhưng ánh mắt lại buồn bã.

“Tốt? Giọng cậu nghe chẳng giống đang hạnh phúc đâu.” – Tiểu Du nghi hoặc. – “Cậu ổn không đấy?”

“Ổn mà.” – Cô mỉm cười. – “Chỉ là hơi cô đơn thôi.”

Đầu dây bên kia im bặt.

Một lát sau, Tiểu Du khẽ nói:

“Nếu mệt, hãy ra ngoài. Đừng nhốt mình trong cái lồng vàng đó, được chứ?”

Sau khi cúp máy, cô nhìn lại căn nhà rộng lớn xung quanh mình.

Tất cả đều lộng lẫy, tinh xảo – nhưng đúng như bạn cô nói, nó là một chiếc lồng vàng, và cô là con chim bị nhốt bên trong.

Tối hôm đó, cô lại ăn cơm một mình.

Người giúp việc mang lên những món ngon, nóng hổi, trình bày đẹp mắt.

Nhưng bàn ăn vẫn chỉ có một người.

Cô cố ăn từng muỗng cơm, cố giả vờ như có ai đó ngồi đối diện.

Đôi khi, cô thậm chí gắp thêm một miếng, đặt vào bát trống bên kia — một thói quen kỳ lạ, như để xoa dịu cảm giác trống rỗng trong tim.

“Anh không về ăn sao, Trần Dịch Thâm?” – cô nói nhỏ, như thể anh đang ở đó.

Rồi lại tự cười với chính mình.

“Tất nhiên là không...”

Tiếng đồng hồ treo tường kêu “tích tắc, tích tắc”, từng nhịp như đếm ngược tuổi thanh xuân của cô.

Cô chỉ mới hai mươi lăm tuổi, nhưng trái tim lại nặng như đã sống nửa đời người.

Khuya.

Trần Dịch Thâm trở về.

Cô vẫn ngồi trên ghế sofa, gục đầu ngủ quên, tấm chăn mỏng trượt khỏi vai.

Ánh đèn phòng khách hắt lên gương mặt cô – mệt mỏi nhưng thanh khiết.

Mái tóc buông xõa, môi nhợt nhạt, gương mặt bình yên như một giấc mơ.

Anh đứng lặng hồi lâu.

Không hiểu sao, tim anh lại dội lên một cảm giác lạ lẫm – xót xa.

Người phụ nữ này, đáng ra phải cười, phải sống giữa những ánh sáng rực rỡ của tuổi trẻ.

Nhưng từ khi gắn bó với anh, cô chỉ toàn im lặng và nước mắt.

Anh khẽ nhíu mày, bước đến, định kéo chăn lên cho cô.

Nhưng khi bàn tay sắp chạm, cô mơ màng mở mắt.

“Anh... về rồi à?” – Giọng cô khàn, nhỏ như gió thoảng.

Anh thu tay lại, giọng vẫn lạnh:

“Cô ngủ ở đây làm gì? Sao không lên phòng?”

“Tôi... đợi anh. Nghĩ là anh chưa ăn tối, nên tôi để phần lại.”

Anh nhìn ra bàn ăn, đúng là vẫn còn một phần cơm được bọc kín, vẫn còn ấm.

Trong lòng thoáng có chút chấn động, nhưng rất nhanh anh giấu đi:

“Không cần phải làm thế. Tôi bảo rồi, đừng xen vào sinh hoạt của tôi.”

“Tôi biết.” – Cô gật nhẹ, mỉm cười buồn. – “Nhưng nếu không làm gì cả, tôi sẽ quên mất mình vẫn là vợ anh.”

Câu nói ấy khiến anh sững người.

Trong mắt cô không có oán trách, chỉ có nỗi buồn dịu dàng đến đau lòng.

Anh quay mặt đi, nói khẽ:

“Cô không cần gượng ép. Cứ sống như cô muốn.”

“Tôi chỉ muốn sống như một người vợ.” – Cô đáp.

Anh không nói gì thêm, bước lên lầu.

Cô nhìn theo, bóng lưng anh khuất dần nơi bậc thang.

Mỗi bước anh đi như dẫm lên trái tim cô, từng vết nứt nhỏ lan ra.

Sáng hôm sau, cô vẫn dậy sớm, chuẩn bị bữa sáng.

Cô pha cà phê, cắt trái cây, sắp xếp bàn ăn chỉn chu.

Dù biết anh sẽ không về, cô vẫn làm – như một nghi thức.

Người giúp việc nhìn cô, khẽ nói:

“Thiếu phu nhân, cô không cần tự tay chuẩn bị đâu. Trần tổng rất ít khi dùng bữa sáng.”

Cô mỉm cười, giọng nhẹ như không:

“Tôi biết. Nhưng thói quen của một người vợ... đâu dễ bỏ.”

Rồi cô ngồi xuống, lặng lẽ ăn một mình.

Buổi chiều, trời lại mưa.

Trên TV, bản tin tài chính phát đoạn phỏng vấn Trần Dịch Thâm – anh ngồi cạnh Lạc Mẫn Nghi, người phụ nữ từng là hôn thê cũ của anh.

Hai người trò chuyện thoải mái, ánh mắt anh khi nhìn cô ta ấm hơn nhiều so với khi nhìn vợ mình.

Tư Nhiên cầm điều khiển, tắt TV.

Căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ còn tiếng mưa rơi ngoài hiên.

Cô khẽ nói, giọng run:

“Anh có biết... trong những bữa cơm cô độc, tôi vẫn chờ anh về không?”

Không ai trả lời.

Chỉ có tiếng mưa nặng hạt hơn, như thay lời đáp: lạnh lùng, thờ ơ, tàn nhẫn.

Tối muộn.

Cô lại ngồi bên bàn ăn, trước mặt là phần cơm đã nguội.

Ánh đèn vàng phủ lên gương mặt mảnh khảnh, đôi mắt u sầu phản chiếu bóng mình trong ly nước.

Rồi cô lấy điện thoại, mở phần ghi chú – nơi cô viết mỗi ngày một dòng:

“Ngày 1: Anh không về.”

“Ngày 2: Ăn một mình.”

“Ngày 3: Vẫn chờ.”

“Ngày 7: Vẫn không có gì thay đổi.”

Cô khẽ gõ tiếp:

“Ngày 12: Tôi bắt đầu quen với những bữa cơm cô độc.”

Cô nhìn dòng chữ, bật cười, nhưng nước mắt lại rơi.

Phía ngoài biệt thự, một chiếc xe dừng lại.

Trần Dịch Thâm ngồi trong xe, ánh mắt vô thức hướng lên khung cửa sổ tầng hai — nơi ánh đèn phòng cô vẫn sáng.

Anh định bước xuống, nhưng rồi lại dừng.

Bàn tay anh siết chặt vô lăng.

Anh không hiểu vì sao mình lại cảm thấy một chút day dứt, chỉ vì biết cô đang ăn một mình.

Người tài xế hỏi:

“Trần tổng, có cần tôi dừng xe không ạ?”

Anh nhìn ánh đèn vàng kia thêm vài giây, rồi đáp khẽ:

“Không cần. Đi thôi.”

Chiếc xe rời đi, để lại vệt sáng mờ trong đêm mưa.

Trên ban công tầng hai, Tư Nhiên đứng đó, mái tóc buông nhẹ, mắt dõi theo bóng xe khuất dần.

Cô khẽ thì thầm, giọng như gió:

“Anh có biết, chỉ cần anh nói ‘Anh về rồi’, tôi sẽ nấu cơm cả đời cho anh ăn không?”

Đêm chìm vào tĩnh lặng.

Trong căn biệt thự xa hoa ấy, chỉ có một người phụ nữ vẫn ngồi nơi bàn ăn, lặng lẽ ăn phần cơm nguội của mình.

Còn người đàn ông cô yêu, vẫn ở đâu đó giữa thành phố – nơi ánh đèn rực rỡ không bao giờ dành cho cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×