Trời cuối đông, mưa phùn rả rích, gió lạnh luồn qua từng khe ngói cũ. Trên con đường cái quan nối liền thành Dương Châu, một bóng người khoác áo choàng xám lặng lẽ bước đi, dáng vẻ thản nhiên như chẳng bận tâm đến những ồn ào của thế gian. Người ấy chính là Lâm Vân, kẻ từng một thời tung hoành giang hồ, biệt danh “Ảnh Kiếm”. Mười năm trước, y bỗng dưng biến mất, bỏ lại sau lưng biết bao lời đồn đoán: kẻ nói y đã chết, kẻ nói y quy ẩn, có kẻ còn bảo y nhập ma, không còn là chính mình.
Sự thật thì đơn giản hơn: sau một đêm máu nhuộm kinh thành, Lâm Vân chán ngán chém giết, quyết lìa bỏ võ lâm. Suốt mười năm, y sống như một kẻ lãng du, đổi tên, đổi dạng, chỉ kiếm cơm qua ngày.
Tối hôm ấy, khi đi ngang qua thị trấn nhỏ bên bờ sông, y bị cuốn vào tiếng ồn ào từ một tửu lâu đông đúc tên Hoàng Hạc Lâu. Hương rượu thơm nồng lan tỏa, tiếng đàn sáo xen lẫn tiếng cười nói. Vân thoáng lắc đầu: “Đúng là nhân gian chỉ mải vui, chẳng hay biết giông bão sắp kéo đến.” Y định bước qua, nhưng bụng đói cồn cào, cuối cùng vẫn đẩy cửa bước vào.
Không khí bên trong náo nhiệt. Tiểu nhị chạy qua chạy lại, khách giang hồ đủ hạng người: kẻ là thương nhân, kẻ là võ sĩ lữ hành, vài bàn còn có người mang theo binh khí giắt bên hông. Vân chọn một bàn khuất gần góc, gọi một bình rượu nhạt và đĩa lạc rang. Y chẳng muốn gây chú ý.
Nhưng giang hồ vốn lắm chuyện bất ngờ.
Khoảng nửa canh giờ sau, cửa tửu lâu bất ngờ bật mở. Một cơn gió lạnh ùa vào. Cả đại sảnh lập tức im bặt. Người vừa bước vào là một đại hán áo đen, cao to vạm vỡ, lưng đeo trường đao, ánh mắt sắc như chim ưng. Ai cũng nhận ra đó là Đào Thiết Hổ, một trong “Tứ sát khách” khét tiếng vùng Giang Nam.
Đào Thiết Hổ bước từng bước nặng nề, ánh mắt quét khắp gian phòng như tìm ai đó. Cuối cùng gã dừng lại ở một bàn gần giữa, nơi có một văn sĩ trẻ tuổi ăn mặc nho nhã. Văn sĩ ấy tên Chu Kỳ, nổi danh là tú tài, nhưng nghe đâu xuất thân từ một gia tộc võ lâm suy tàn.
“Chu công tử!” – Đào Thiết Hổ gằn giọng – “Ngươi trốn ta mãi, đêm nay trời khiến ngươi không thoát được nữa!”
Mọi ánh mắt dồn về phía hai người. Chu Kỳ biến sắc, đứng bật dậy: “Đào huynh, ta với ngươi vốn không thù oán, sao cứ mãi bám theo như bóng với hình?”
Đào Thiết Hổ cười lạnh: “Không thù oán ư? Ngươi dám động vào thứ không nên động, lại còn định che giấu manh mối? Huyết án Võ Lâm, chẳng phải ngươi là một mắt xích sao?”
Câu nói như sấm đánh ngang tai. Cả tửu lâu xôn xao. Huyết án Võ Lâm – ba chữ ấy từ lâu đã khiến quần hùng rúng động. Năm nay, khắp nơi liên tiếp xảy ra những vụ án mạng kỳ lạ. Mỗi lần hiện trường đều in lại một vết máu loang thành hình thù kỳ bí, giống như bóng người in trên tường – gọi là Huyết Ảnh. Người chết đa phần là cao thủ có tiếng, khiến ai nấy đều run sợ.
Chu Kỳ chưa kịp phản ứng, Đào Thiết Hổ đã vung đao chém thẳng tới. Bàn ghế bật tung, khách khứa hoảng loạn tránh ra. Trong khoảnh khắc ấy, Lâm Vân nhíu mày, bàn tay đặt nhẹ trên chuôi kiếm. Y vốn không định can thiệp, nhưng máu giang hồ trong người như bị khơi dậy.
Chu Kỳ thân thủ kém xa, chỉ né được hai chiêu đã lâm vào thế nguy. Đào Thiết Hổ hạ đao quyết tử. Nhưng khi lưỡi đao sắp chạm tới, một tia sáng lóe lên – thanh kiếm mỏng lạnh lẽo đã chặn đứng. Đao và kiếm va vào nhau, tóe ra lửa.
“Ngươi…” Đào Thiết Hổ trừng mắt nhìn người vừa can thiệp – chính là Lâm Vân.
Cả sảnh ồ lên. Một kẻ vô danh dám cản chiêu của sát khách Đào Thiết Hổ?
Vân lạnh nhạt: “Đêm nay, máu không nên đổ trong chốn đông người. Nếu muốn giết, hãy tìm nơi khác.”
Đào Thiết Hổ gầm lên, xuất chiêu liên tiếp. Nhưng Vân di chuyển như bóng mờ, chiêu nào cũng vừa vặn chặn lại, tuyệt nhiên không hề cố ý sát thương. Sau vài chục hiệp, Đào Thiết Hổ thở hổn hển, đột ngột bật lùi. Gã cười nhạt: “Hảo thủ! Ngươi là ai?”
“Chỉ là kẻ lữ hành qua đường.” Vân đáp gọn, rồi hạ kiếm.
Đào Thiết Hổ nheo mắt, định nói thêm, nhưng bỗng phía sau vang lên tiếng hét thất thanh. Mọi người quay lại – chỉ thấy Chu Kỳ đang run rẩy, ngã quỵ bên vách. Trên tường sau lưng hắn, máu loang đỏ tươi, kỳ dị kết thành hình bóng một con người giơ tay như đang kêu cứu. Huyết Ảnh hiện ra rõ ràng.
Chu Kỳ gục xuống, ngực trúng một mũi ám khí lạ, máu phun ra. Hắn chỉ kịp thều thào: “Hung thủ… không phải… hắn…” rồi tắt thở.
Không khí trong tửu lâu đông cứng. Mọi người hoảng loạn chạy tán loạn. Đào Thiết Hổ biến sắc, thề thốt: “Không phải ta!” nhưng chẳng ai tin.
Chỉ có Lâm Vân vẫn đứng lặng, ánh mắt sâu thẳm nhìn lên vết máu đỏ tươi. Y biết, trò chơi tử thần đã bắt đầu, và dù muốn hay không, y đã bị cuốn vào.
Ngoài trời, gió bấc thổi rít qua mái ngói, như tiếng cười của ma quỷ vọng về từ cõi chết.