Chương 177: Gặp lại phu nhân
Những ngày tiếp theo, Địa Ma bế quan còn Dương Khai thì luyện hóa dược lực của các thiên tài địa bảo trong sọt thuốc kia.
Dù sao cũng đều là thuốc không có độc, Ngạo Cốt Kim Thân của mình cũng là biển chứa trăm sông, năng lượng gì cũng có thể hấp thụ, cũng không lo lắng sau khi hấp thụ những năng lượng không giống nhau này có thể xảy ra xung đột gì.
Ước chừng hơn mười ngày, thiên tài địa bảo giá trị tới hàng trăm vạn lượng bạc bị Dương Khai ăn sạch sẽ.
Có cho đi tự nhiên có nhận lại, thực lực của bản thân thuận lợi tăng từ Khí Động tam tầng đến Khí Động tứ tầng.
Tới đảo Vân Hà này không quá hai tháng, thì đã liên tiếp tăng cấp, chuyến đi này thực không uổng công.
Thiên tài địa bảo của bán đảo bên phải đã bị thu thập gần như tuyệt sạch, nguồn tà ma ở đây cũng bị Địa Ma thôn tính, Dương Khai phỏng chừng qua ít ngày nữa, bán đảo này sẽ không còn giống trước đây, trở thành cấm địa của đám võ giả Vân Hà nữa.
Là lúc phải đi rồi!
Dương Khai xuống núi, đi thẳng về phía bờ biển.
Muốn rời khỏi Vân Hà đảo, con đường ra duy nhất chỉ có ngồi thuyền, đây cũng là vấn đề đau đầu của Dương Khai. Tự mình làm thuyền chắc chắn là không khả thi, cách duy nhất bây giờ hắn có thể nghĩ được, chính là ςướק thuyền của Vân Hà tông.
Nhưng ςướק thế nào, sau khi ςướק được thì thoát đi thế nào, mới là vấn đề lớn nhất.
Đang suy nghĩ tỉ mỉ từng vấn đề một, Dương Khai bỗng nhiên nghe thấy tiếng động sột sột soạt soạt từ cách đó không xa truyền tới, dỏng tai lắng nghe, còn có thể nghe được tiếng thở nặng nhọc của ai đó, ngoài ra còn cả tiếng xin tha phản kháng giãy giụa của một nữ tử.
Sắc mặt Dương Khai trầm xuống, vội vàng tiến đến phía đó.
Khi đến nơi ththìấy. Quả nhiên như mình đoán.Vân Hà tông lại sai mấy người dân thường bị bắt đến bán đảo bên phải hái Hắc Huyền quả.
Nhưng không xa, có một đại hán khỏe mạnh, đang ngồi trên người mộ nữ tử, hai tay không ngừng xé y phục nàng, thở dốc như trâu, trên miệng còn phát ra tiếng cười ôi ôi ᗪâᗰ đãng.
Nữ tử kia bị đè dưới thân mình hắn, giãy giụa không ngừng, nhưng vẫn không sao thoát nổi, không ngừng xin tha, không ngừng khóc lóc.
Dương Khai có thể cảm nhận được ít tà khí từ trên người của đại hán kia.
Thân hình chợt lóe đã vọt tới. chân cuốn vào hông của đại hán kia, đá bay hắn ra ngoài. Nàng kia thoát khỏi sự giằng co của đại hán, vội vàng bò trên mặt đất đứng dậy, tay nắm chặt quần áo xộc xệch. Run lẩy bẩy trốn sau lưng Dương Khai.
Đại hán thân đang ở giữa không trung, kêu thảm một tiếng, sau khi rơi xuống đất, lại vội vàng đứng lên, ánh mắt hung ác nhìn Dương Khai.
Hai mắt hắn đỏ ngầu, mặt đầy ác khí, hiển nhiên sắp bị tà khí nhập vào cơ thể cắn nuốt tâm trí rồi, hung tợn trừng mắt với Dương Khai, từng dòng khí nóng phun ra từ trong mũi hắn.
- Ai!
Dương Khai thở dài, đại hắn này chắc vốn là người cùng khổ. Nhưng do nhiều lần ra bán đảo Vân Hà, lúc này đã mất hết nhân tính, chính vì thế, vừa nãy Dương Khai mới không hạ thủ ૮ɦếƭ hắn, mà chỉ đá bay hắn mà thôi.
- Tiểu tử thối, cút ngay!
Hai đầu lông mày của đại hán kia hiện vẻ đau khổ, nhưng Dương Khai làm hỏng chuyện tốt của hắn, hắn làm sao bằng lòng để yên?
Dương Khai thần sắc lãnh đạm nhìn hắn, phải một lúc sau, đại hán mới gào rú một tiếng. Giống như trâu điên xông vào Dương Khai, trên mặt một vẻ hung ác.
- Giải thoát sớm chút cũng được thôi.
Dương Khai đứng tại chỗ, đợi đại hán xông đến trước mặt, mới đưa tay, điểm vào иgự¢ hắn.
Chân dương nguyên khí rót vào. Chớp mắt đã làm tim hắn ngưng đập, không cảm nhận được chút đau đớn nào. Đại hán này liền ngã trên mặt đất, chấm dứt sự sống.
Sau lưng truyền đến tiếng khóc rưng rức của nữ tử kia, trong lòng Dương Khai có chút mủi lòng, quay người lại, đang định an ủi một câu, nhưng vừa đảo đến khuôn mặt nàng, không khỏi chấn động tại chỗ, tròng mắt đều run rẩy cả lên, sắc mặt như không thể tin được.
Nữ tử này, chính là vị phu nhân tuồi khoảng ba mươi, vốn phải là đoan trang diễm lệ, điểm này, có thể suy đoán từ làn da trắng nõn của nàng, nhưng giờ phút này, trên mặt nàng, dày chi chit những vết sẹo đáng sợ, mỗi vết sẹo này đều dài khoảng hơn chỉ, kéo dài từ nửa trái khuôn mặt sang đến nửa phải khuôn mặt, máu thịt màu hồng cuộn cả ra ngoài, vết thương tuy đã liền, nhưng vết sẹo này lại vĩnh viễn lưu lại trên gương mặt diễm lệ, gương mặt bị phá hoại toàn bộ.
Người nữ tử cũng biết gương mặt mình bây giờ quá kinh khủng, một tay che chỗ áo bị xé, một tay che gương mặt của mình, cả người run rẩy, vừa khóc vừa không ngừng nói cám ơn.
Vừa nói cám ơn, vừa sợ hãi lui về phía sau, dường như sợ mình dọa đến Dương Khai.
Dương Khai cả người lạnh lẽo, thần sắc lạnh lùng, đưa tay nắm cổ tay nàng.
- Không… Đừng…
Nàng ta giãy dụa, nàng tưởng mình vừa thoát khỏi miệng hùm, lại rơi vào hang sói. Đầu nàng rủ xuống, mái tóc đen rối bù che đi khuôn mặt, nước mắt rơi từng giọt, miệng cầu xin.
Dương Khai bất động, tay còn lại chậm rãi đưa đến dưới cằm của nữ tử, nâng mặt nàng lên.
- Cầu xin người, đừng…
Nước mắt của nữ tử kia đã rơi ướt đẫm hai gò má, không chút sức lực nhìn Dương Khai, những vết sẹo trên mặt càng hiện vẻ ghê tợn đáng sợ.
Trong mắt Dương Khai không có тɪ̀пһ Ԁụᴄ, có thì cũng chỉ là sự đau lòng và do dự, tay nâng cằm của nàng kia, hơi hơi có chút run rẩy gạt những sợi tóc đen che trên mặt nàng, để gương mặt của nàng hiện lên rõ ràng trước mặt mình.
Nữ tử hai mắt nhắm nghiền, không biết là vì dung mạo của mình bị người ta nhìn rõ mà tự ti, hay là do hành động của Dương Khai làm cho hoảng sợ, nước mắt nàng không ngừng chảy.
Đồng tử của Dương Khai co rút lại, cẩn thận nhìn thật lâu mới thất thanh nói:
- Phu nhân?
Nghe được cách gọi đã lâu không thấy, nữ tử chậm rãi mở mắt ra, trong đôi mắt ngấn lệ thoáng lên một tia hồ nghi, nhìn kỹ Dương Khai, tia hồ nghi kia dần dần biến mất, bỗng lại biến thành ngạc nhiên, mừng rỡ.
- Bà thật sự là phu nhân?
Dương Khai không thể tin được, lần đầu tiên nhìn thấy bà, hắn đã cảm thấy có chút quen thuộc, cho nên mới có thể có hành động lỗ mãng như vậy, nhưng bây giờ hắn đã có thể khẳng định, nữ tử này là người mình đã từng gặp.
Nữ tử cuối cùng cũng nghe ra thanh âm của Dương Khai, trong đầu bỗng hiện ra gương mặt bẩn thỉu kia của hơn hai tháng trước, run giọng nói:
- Ngươi… ngươi là tên ăn mày đó?
Dương Khai hít một hơi thật sâu, sau khi nữ tử này nói ra ba chữ tên ăn mày, hắn đã biết mình không nhận nhầm.
Nữ tử này, đúng là góa phụ của Khương gia!
Biết mình là tên ăn mày, ngoại trừ Thúy Nhi, cũng chỉ có vị phu nhân trước mặt này và tiểu thư của Khương gia.
- Người sao lại ở đây? Mặt của người…
Nghi hoặc của Dương Khai quá nhiều, Thúy Nhi bọn họ chẳng phải đã đến nương tựa Miêu gia của Hải thành rồi sao? Ngày đó lúc chia tay, Miêu Hóa Thành còn đích thân đến đón. Hai nhà còn có hôn ước, tiểu thư Khương gia phải đã gả đến Miêu gia rồi mới phải, vị phu nhân trước mắt lẽ ra cũng phải đang hưởng thanh phúc ở Miêu gia chứ.
Tại sao… tại sao chuyện lại thành thế này?
- Thiếu hiệp…
Sau khi biết được Dương Khai là tên ăn mày đã từng cứu mình, phu nhân liền phụp một tiếng quỳ xuống đất, dập đầu, từng tiếng thùng thùng phát ra, bi ai vạn phần nói:
- Xin thiếu hiệp chủ trì công đạo cho Khương gia!
Dương Khai tay mắt lanh lẹ, vội vàng đỡ bà đứng dậy, dù là như vậy, trên trán phu nhân cũng đã xước một mảng máu, có thể thấy bà dùng sức rất mạnh.
- Nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta rời khỏi đây trước đã.
Dương Khai đỡ lấy bà, nhanh chóng quay lại con đường trước đó mình đã đi đến.
Phu nhân tại sao lại trở thành bộ dạng thế này, sao bà lại bị đưa đến đảo Vân Hà, Thúy Nhi và tiểu thư đang ở đâu? Miêu gia của Hải Thành đã xảy ra chuyện gì? Hắn có quá nhiều hoài nghi.
Tuy những chuyện này chẳng liên quan lớn gì đến hắn, nhưng nói thế nào thì ngày ấy cũng ở cùng với góa phụ của Khương gia mấy ngày, lại nói chuyện thật vui với Thúy Nhi, nha hoàn này có chút đồ ăn vặt cũng sẽ lấy ra chia sẻ với hắn, cười lại xinh xắn, người hảo tâm phải được báo đáp tốt mới phải chứ.
Đưa phu nhân đi vội vàng một hồi lâu, hai người mới đi đến một ngọn núi gần đó, chỗ này đã coi như là nơi thâm sâu của bán đảo Vân Hà rồi, người bình thường căn bản không có cách nào vào được đến đây.
Hai người tìm đến một nơi ngồi xuống, phu nhân vốn đã tuyệt vọng lại lần nữa như kì tích gặp được Dương Khai, lòng đầy kích động lại cứ nghẹn ngào không ngừng.
Dương Khai không an ủi bà, cũng không cắt ngang bà, chỉ yên tĩnh ngồi đợi. Hắn biết, không chỉ mình có rất nhiều nghi vấn, phu nhân chắc chắn cũng rất nhiều nghi vấn muốn hỏi mình.
Phải nửa canh giờ sau, phu nhân mới dần dần thôi ngẹn ngào, tóc vẫn che lấp gương mặt đáng sợ, ôm lấy thân người đang lạnh run.
Dương Khai ϲởí áօ của mình, phủ thêm cho bà.
- Cảm ơn!
Ngay cả thân hãm trong tù, phu nhân vẫn hiện ra vẻ được giáo dục tốt.
- Nói đi, rốt cuộc sao lại thế này?
Đôi mắt của phu nhân chìm vào hồi ức, giọng nói trầm xuống, kể lại những chuyện xảy ra sau khi từ biệt Dương Khai.
- Ta cùng Hoàn Nhi và Thúy Nhi, đi Miêu gia với Miêu Hóa Thành. Mấy ngày đầu, Miêu Hóa Thanh đối đãi với chúng ta xem như không tệ, nhưng khi ta nói với hắn hôn sự của Hoàn Nhi, hắn lại cứ nhìn quanh co né tránh, ngăn tam đẩy tứ. Ta có chút nghi ngờ, nhưng lại không hề để trong lòng. Mấy ngày sau, ta lại nói đến chuyện này, hắn đáp ứng rồi, song lại nói, con trai hắn thân phận cao quý, Hoàn Nhi nhà ta không xứng, muốn gả vào Miêu gia cũng được, nhưng chỉ có thể làm một tiểu tђเếק. Ta lúc ấy rất phẫn nộ, nhưng cũng không nổi giận.
- Ngày hôm sau, ta gọi Hoàn Nhi và Thúy Nhi thu dọn đồ đạc, muốn rời khỏi Miêu gia. Chúng ta cô nhi quả phụ, nghìn dặm xa xôi chạy đến Hải thành, trải qua trăm cay nghìn đắng, không phải để làm tiểu tђเếק nhà Miêu gia hắn. Huống hồ, đây là đích thân lão gia khi còn sống đã định ước với Miêu Hóa Thành, hắn sao có thể vi tín bội nghĩa, lật lọng như vậy?
- Nhưng, còn không đợi chúng ta đi khỏi Miêu gia, Miêu Hóa Thành đã trở mặt, nhốt ba người chủ tớ chúng ta lại.
Nói tới đây, gương mặt phu nhân thoáng vẻ sợ hãi, chắc hẳn biến cố lúc đó đã dọa bà không nhẹ.
Nghẹn ngào, vẻ mặt thống khổ nói:
- Ta không biết vì sao Miêu Hóa Thành lại trở nên như vậy, thăm dò mới biết, hóa ra hết thảy tất cả, đều là hắn chỉ điểm. Lão gia ૮ɦếƭ, cũng là hắn mua chuộc mấy người Thông Châu, đánh ૮ɦếƭ lão gia, sau đó truyền tin cho ta, bảo ta đưa Hoàn Nhi đến Hải thành thành hôn, buồn cười ta lại không hay biết gì, đưa Hoàn Nhi bước vào hang sói hang hùm.
- Hắn vì sao làm như vậy? Lão gia nhà người với Miêu Hóa Thành không phải hảo hữu chí giao sao?
Dương Khai mơ hồ cảm thấy sự tình có chút không đơn giản, ngày đó lúc từ biệt, Dương Khai cũng gặp Miêu Hóa Thành, hắn lúc ấy giọng điệu cực kỳ bi ai và vẻ mặt cũng không giống đang giả vờ.