Chương 199: Thiên kim mãi túy lầu
Chỉ có điều, trong lòng Cổ Phong còn một nghi hoặc, rốt cuộc là ai âm thầm chủ đạo việc này. Lão ta nhân lão thành tinh , lão biết người này nhất định có xích mích gì đóvới Vân Hà, muốn mượn đao ɢɨết người, cho nên cố ý tiết lộ tung tích của Hóa Sinh Phá Nguyệt Công.
Bằng không sự việc sao có thể trùng hợp như vậy?
Cổ Phong tuy biết chuyện này, nhưng lại không thể không thuận theo ý nguyện của hắn, trở thành sát đao trên tay hắn. Bởi vì Hóa Sinh Phá Nguyệt Công thật sự quá quan trọng với Cổ Vân đảo.
Người này là ai? Có thể tâm cơ thủ đoạn như này, quả nhiên không thể khinh thường.
Giờ khắc này, trong một tửu lâu ở Hải Thành, Dương Khai ngồi gần cửa sổ, trên tay bưng chén rượu, nhìn về Vân Hà đảo ở phía xa, thần sắc lãnh đạm.
Uống rượu dung bữa.
Dương Khai từ sáng đến tối vẫn ngồi nguyên tại chỗ, không hề động đậy.
Cuộc đấu trên Vân Hà đảo từ sáng đến tối, đệ tử bị ɢɨết hầu như không còn ai, chỉ còn vài con cá may mắn lọt lưới.
Chiến tích hiển hách, hai trăm người của Cổ Vân đảo tới, chỉ tử thương hơn ba mươi, lại phủ diệt được cả một Tông môn hạng ba, cái giá này, cũng thật đáng.
Bóng đêm buông xuống, Dương Khai để lại thỏi bạc, chậm rãi rời khỏi tửu lâu.
Tất cả những chuyện hắn làm, chẳng qua chỉ là vứt Hóa Sinh Phá Nguyệt Công đó vào trong Vân Hà tông, lấy một trang sách mang đến Cổ Vân đảo.
Không hơn!
Chỉ lật bàn tay, Vân Hà đã diệt!
Hải thành, Thiên Kim Mãi túy lâu.
Đây là nơi tầm hoan hưởng lạc, là chốn ô uế bẩn thỉu, các cô nương tô son chát phấn ăn mặc diêm dóa, hoa cành phấp phới, y phục lộ liễu, phong tư vô hạn, tay vịn lan can, vui cười vẫy gọi.
Ngoài cửa lớn, vô số các cô nương hương sắc lộng lẫy công nhiên mời chào khách, không ngớt các đấng bậc dáng vẻ đạo mạo, áo quần bảnh bao bị lô vào trong lầu.
Khắp nửa đường đều ngập ngụa mùi son nồng đậm và mùi nữ nhân.
Dương Khai một mình đến trước Thiên Kim Mãi túy lâu, đang định cất bước vào trong,một thiếu nữ tuổi chừng mười bảy mười tám bước đến trước mặt, thiếu nữ này mi thanh mục tú, lớp trang điểm nhạt, không che lấp đi bản sắc thanh tú của nàng.
Thiếu nữ có đôi mắt đẹp trông mong này, cười tươi duyên dáng, nhẹ nhàng hành lễ:
- Công tử ngủ ngon!
Âm thanh trong trẻo dễ nghe khiến hai mắt Dương Khai tỏa sáng.
Nói đến thì, từ sau lần chật vật áp chế cơn dụς ∀ọηg đứng trước Du Ngạo Tình trên Ẩn đảo đó , đến đây đã qua không ít thời gian rồi, cùng với sự tăng lên vềtu luyện và công lực, chén trà độc Hợp Hoan Công này lại đang dần trở nên mạnh mẽ, lúc này nhìn thấy người thiếu nữ này, Dương Khai không khỏi có chút tâm thần lay động.
Nơi đây, chỉ cần có tiền, làm gì cũng được, cũng không có đạo đức gì đó trói buộc, mọi người đến đây mua vui, thỏa mãn nhu cầu, đây chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch, sau một đêm cũng không ai nhớ ai, đây là nơi tốt để giải phóng dụς ∀ọηg.
Nhưng nghĩ tới thiếu nữ nhìn như thanh thuần này đã bị không biết bao nhiêu người nhấm nháp qua, Dương Khai lại cảm thấy vô vị.
Thiếu nữ này thấy sắc mặt Dương Khai, thản nhiên cười:
- Công tử lần đầu tới chốn này sao?
Dương Khai hơi đỏ mặt, mạnh miệng nói:
- Không phải.
Thiếu nữ tuy tuổi không lớn, nhưng nghề này làm đã lâu, nhiều ít có chút nhãn lực, tự nhiên không bóc mẽ Dương Khai, chỉ đi lên phía trước, vươn một cánh tay ngọc khoác lên tay Dương Khai nói:
- Công tử nếu muốn tầm hoan hưởng lạc, có thể để nô tì hầu hạ, được chứ?
Dương Khai thản nhiên gật đầu, thần sắc lạnh lùng.
Thiếu nữ ha ha cười, dẫn Dương Khai đi vào trong, lúc đi vào, bộ иgự¢ chắc nịch còn vô tình ᴆụng vào cùi chỏ Dương Khai.
Bị nàng kích thích, hơi thở Dương Khai có chút nặng nề, thiếu nữ càng khẳng định suy đoán của mình, vị công tử gia này nhất định là lần đầu tiên đến chỗ này.
Vào nội đường, một trận nhiệt khí đập vào mặt. Đã là xuân lầu, cảnh tượng bên trong ắt có chút khó coi, bốn phía vách tường điêu khắc bích họa, bình phong và bàn ghế bày biện trong đại đường , lại là những hình vẽ khiến người ta phải mơ màng tưởng tượng .
Dương Khai đảo nhìn một vòng, không ngừng kinh hãi.
Hóa ra… hóa ra còn có nhiều chuyện thiên kỳ bách quái vượt quá sức tưởng tưởng như vậy!
Ừm, khi trở v… Ta thích một nữ nhân lớn tuổi một chút.
Thiếu nữ sửng sốt nhưng không giận, cây cải rau củ đều có sở thích, đàn ông nàng gặp qua không phải một trăm cũng là tám mươi, rất nhiều người đều có ham muốn đặc thù.
- Vậy nô tì gọi một tỷ tỷ cho chàng nhé?
Thiếu nữ dịu dàng trưng cầu ý kiến của Dương Khai.
- Không cần làm phiền, gọi tú bà của các cô vào đây.
Dương Khai ho nhẹ một tiếng.
Thiếu nữ lập tức há hốc mồm….
Khách tới đây tầm hoan hưởng lạc chưa từng có người đề cập qua yêu cầu như vậy. Tú bà trong xuân lầu, tuy nói lúc trẻ cũng là cô nương tiếp khách, nhưng hương hoa đã mất, lâu rồi chưa có ai hỏi thăm, chính là vì không thể tiếp khách nên mới trở thành tú bà.
Thiếu nữ chần chừ nói:
- Công tử nhất định muốn gọi má vào?
- Đi gọi!
Dương Khai tiện tay ném ra một thỏi bạc.
Thiếu nữ lúc này mới gật đầu:
- Vậy công tử xin chờ một chút, không biết má có đồng ý không, nô tì đi hỏi trước một tiếng.
Vị công tử này… tuổi không lớn lắm, sao lại thích người già? Tú bà của Thiên Kim Mãi, tuổi gần bốn mươi, cũng ngang tuổi mẹ của vị công tử kia, khẩu vị của người này cũng quá đặc biệt đi?
Nhưng khách muốn nữ nhân nào là quyền của hắn, thiếu nữ tự nhiên sẽ không chỉ trách, Thiên Kim Mãi túy lầu mở cửa để làm ăn, chỉ cần kiếm được tiền là được.
Dương Khai ở trong phòng đợi một lát, cửa phòng liền mở ra, lạnh lùng nhìn, thấy một nữ nhân dáng người mập mạp son phấn sặc sụa ăn mặc diêm dúa đi vào.
Bà ta lúc trẻ hẳn là có chút tư sắc, nhưng đến tầm tuổi này, thân thể phát phúc, sức hấp dẫn khi còn trẻ cũng biến mất, chỉ còn lại một thân đầy đà.
Vừa rồi nghe thiếu nữ kia bẩm báo có một thiếu gia muốn bà ta bồi rượu, tú bà tất nhiên hết đỗi vui mừng, vội vàng chạy tới.
Đi vào lại thấy là một công tử tướng mạo tuấn tú, tú bà càng thích thú, nghĩ thầm lão nương đây hóa ra vẫn còn chút sức hấp dẫn.
Tú bà đi lên trước cười tươi, ân cần tiếp đón:
- Vị công tử này…
Tiếng nói còn chưa rơi xuống, Dương Khai liền giơ tay ấn bà ta xuống ghế ngồi.
Xoát…
Một thanh dao sắc bén cắm ở trước mặt tú bà.
Sắc mặt tú bà bỗng dưng trắng bệnh, trừng to mắt nhìn con dao, cả người run rẩy.
- Vị công tử này… ngươi muốn làm gì?
Tú bà cũng là người khôn khéo, đến giờ làm sao không biết Dương Khai không phải muốn đến tầm hoan hưởng lạc, chỉ sợ là đến để gây rối.
- Tôi hỏi bà vài việc.
Dương Khai kéo ghế qua, ngồi trước mặt, giọng trầm thấp.
- Công tử cứ hỏi, nếu nô tì biết nhất định không dám giấu diếm.
Tú bà hoảng sợ nói.
- Khoảng ba bốn tháng trước, các người có phải đã mua một mỹ phụ tầm ba mươi?
Dương Khai hí mắt nhìn tú bà.
Tú bà cười lớn:
- Công tử hỏi thật không rõ ràng, nô tì làm sao nhớ rõ? Trong lầu thường xuyên có người bị bán vào.
- Là người của Miêu gia bán vào.
Tú bà sắc mặt hơi đổi.
Dương Khai thu nét mặt bà ta vào trong đáy mắt, tiếp tục hỏi:
- Người ấy còn cào vào mặt mình, thề sống ૮ɦếƭ không tiếp khách, sau đó lại bị bán đến Vân Hà tông! Nói rõ như vậy, bà nhớ ra chưa?
Tú bà lắc đầu:
- Không có người mà công tử nói.…
Dương Khai vung tay tát một cái, tiếng vang giòn giã truyền ra, trên mặt tú bà còn in rõ vết bàn tay.
- Thật sự không có…
Lại một cái tát nữa.
- Công tử…
Ba~~~
- Nô tì không dám gạt người!
Ba~~~
- Nô tì nhớ ra rồi.
Tú bà khẩn trương lên tiếng để tránh bàn tay lỗ mãng lại hạ xuống, đánh cho mình mặt nổ đầy sao, răng nanh đều muốn bay ra ngoài, cứ tiếp tục mạnh miệng nữa, không chừng sẽ bị đánh ૮ɦếƭ. Người trẻ tuổi trước mặt này vừa thấy biết ngay là người luyện võ, một người bình thường như bmình làm sao có thể chống cự?
- Quả có một người phụ nhân như vậy, nhưng thân thể cô ta không hề bị dính bẩn, hơn nữa khuôn mặt cô ta cũng là tự mình cào, không hề liên quan đến chúng tôi.
- Ta biết.
Dương Khai khẽ gật đầu, lại tiếp tục hỏi:
- Vậy… là ai đánh cô ta? Bức cô ta tiếp khách?
- Vâng… Phải…
Tú bà thần sắc sợ hãi, vạn không ngờ rằng người mỹ phụ kia lại là người có đứng sau lưng.
- Là ai!
Dương Khai rút dao găm trước mặt bàta ra, thản nhiên cầm cạo móng tay.
- Là nô tì đánh… Công tử tha mạng, công tử tha mạng, nô tì chỉ là đánh cô ả vài roi mà thôi, phàm là cô nương bị bán vào trong lầu, nếu không đồng ý tiếp khách đều bị dạy dỗ như vậy. Nô tì không biết cô ta là người của ngài, nếu biết đánh ૮ɦếƭ nô tì cũng không dám như vậy với cô ta.
Tú bà vừa nói vừa quỳ sụp xuống, dập đầu như băm tỏi.
Dương Khai hít sâu một hơi, đặt dao găm lên cổ bà ta, thần sắc lạnh lùng.
- Đừng, đừng!
Tú bà hét lên ầm ĩ.
- Những gì nô tì biết đã nói hết với công tử rồi, xin công tử tha mạng!
Vừa dứt lời, con dao trên tay Dương Khai vẽ một vòng tròn, máu tươi bắn ra, mặt tú bà dần trở nên ảm đạm, người ngã xuống đất.
Lau khô máu tươi trên dao găm, Dương Khai đứng dậy rời khỏi phòng, đi nhanh ra ngoài.
Thiếu nữ lúc nãy đưa hắn vào thấy hắn liền chạy tới, không khỏi hé miệng cười:
- Công tử chơi có vui không?
Dương Khai không để ý tới, thái độ này không khỏi khiến thiếu nữ sửng sốt, vội vàng chạy lên gian phòng ở lầu ba, đẩy cửa vào, chỉ thấy dưới đất toàn máu tươi, tú bà ngã trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.
Tiếng thét chói tai truyền tới, toàn bộ Thiên Kim Mãi lập tức trở nên hỗn loạn.
Hải Thành, Miêu gia, đèn đuốc sáng trưng.
Miêu gia chuyển đến Hải Thành cũng không phải lâu lắm, nhưng Miêu Hóa Thành này cũng có chút thủ đoạn và bản lĩnh, mọi việc đều thuận lợi, lại cưới cô nương nhà Ân Thương, sinh con dưỡng cái, cắm rễ xuống mảnh đất này, những năm gần đây còn phát triển không nhỏ. Gia tộc tuy không lớn nhưng mỗi năm đều có thu hoạch hai ba mươi vạn bạc, không cần lo tới cơm áo, cuộc sống cũng coi như tự tại!!!!