Chương 379: Điều kiện
Khẩu khí của Lã Lương vô cùng cứng rắn, nhưng Dương Khai nghe xong thần sắc không đổi.
Lã Tư nhìn ra phản ứng của hắn, cũng âm thầm gật đầu, biết công tử Dương gia trước mặt này không phải người không nói đạo lí.
Cười nhẹ, Dương Khai tùy tiện nói:
- Nếu Lã gia chủ đã nói như vậy, vậy chúng ta trước hết không đề cập đến chiếc Dương Tinh Ngọc Sàng này nữa.
Ngoài phòng, Lã Lương hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt có chút khó tả.
Chỉ cần ngươi bỏ ý định lấy chiếc Dương Tinh Ngọc Sàng của nhà chúng ta, nói cái gì cũng được.
- Tư trưởng lão, nếu không để ý, chúng ta nói về người, thế nào?
Dương Khai nghiêng nghiêng đầu, dù sốt ruột nhưng vẫn làm ra vẻ thong dong nhìn Lã Tư.
Mặc dù đã đạt đến Thần Du Chi Thượng, Lã Tư cũng không tránh khỏi có chút ngạc nhiên, ngón tay chỉ vào mũi mình:
- Nói về lão phu?
- Dạ.
Dương Khai gật đầu một cách tự nhiên.
- Dương công tử cứ việc nói, lão phu rửa tai lắng nghe.
Lã Tư cười ha hả, lộ ra vẻ hứng thú.
Một người tuổi còn trẻ, lại có thể ở trước mặt mình ba hoa nước chảy mây trôi, lại còn dõng dạc muốn nói mình, đúng là thú vị.
Từ khi tấn nhập Thần Du Chi Thượng, đã rất lâu rồi không có ai dám ở trước mặt mình ăn nói tùy tiện như vậy.
Nhất thời, Lã Tư không kìm được tò mò, muốn biết Dương Khai sẽ nói gì, liệu có nói ra quyết từ nào đó.
- Vậy vãn bối xin mạo phạm.
Dương Khai ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên mặt lại chẳng có chút vẻ khiêm tốn nào, thuận miệng nói:
- Tư trưởng lão hiện giờ đã đến Thần Du Chi Thượng, đã sắp thành đỉnh phong võ đạo của thế gian này rồi. Trừ những kẻ cũng ở Thần Du Chi Thượng đối địch với người, có thể nói thế gian không có địch thủ.
Lã Tư khẽ mỉm cười.
- Thần Du Chi Thượng là cảnh giới gì, ta không rõ. Nhưng ta biết thức lực đã đến trình độ này, đã không cần phải mượn đến ngoại lực rồi, bất luận là linh đơn thảo dược, bảo điển bí tịch, e là cũng không thể giúp thực lực của Tư trưởng lão tiến tiếp! Muốn thực lực thăng tiến, dường như chỉ có thể dựa vào cảm ngộ của bản thân đối với võ học, khai phá sự ràng buộc của trời đất!
Thần sắc Lã Tư cuối cùng cũng ngưng trọng, nhìn chằm chằm Dương Khai có chút kinh ngạc. Trong lòng không rõ tại sao hắn lại biết điều này.
Dương Khai đoán ý qua sắc mặt, đặt biểu cảm của lão vào đáy mắt, tự tin cười:
- Nhưng từ đầu đến cuối, Tư trưởng lão người chỉ ngồi ở trên chiếc giường ngọc này, chưa từng chuyển dời khỏi nó. Hơn nữa, quanh năm suốt tháng ngồi trên đó!
- Phải.
Lã Tư nhẹ gật đầu.
- Người làm như vậy, không có gì ngoài hai nguyên nhân, một là muốn tu luyện thông qua giường ngọc này, tăng cường tự thân. Nhưng vừa nãy ta có nói, thực lực đã tới trình độ của người, đã không thể dùng đến ngoại lực nữa, cho nên nguyên nhân này có thể bỏ đi!
- Dương công tử võ đoán rồi đấy.
Lã Tư cười ha hả
- Thực lực của lão phu bây giờ quả thực không cần mượn đến ngoại lực để tăng cường tự thân, nhưng hoàn toàn có thể dựa vào chiếc giường ngọc này để củng cố tu vi mà.
- Không không không, công pháp Tư trưởng lão tu luyện không phải thuộc tính dương, cho nên ngồi ở trên cái này, không có liên quan gì đến tu luyện!
Dương Khai nói chắc chắn.
Lã Tư không khỏi biến sắc. Nhìn hắn hồ nghi:
- Tại sao ngươi biết công pháp ta tu luyện không phải thuộc tính dương?
Thực lực lên đến mức độ này của lão, cả thân hơi thở nội liễm, không phóng ra chân nguyên thì cho dù là Thần Du Cảnh đỉnh phong cũng không thể nhìn ra. Dương Khai dựa vào cái gì khẳng định như vậy?
Dương Khai nhếch miệng cười, không giải thích.
Lã Tư kinh ngạc, không phủ nhận nữa. Nói:
- Dương công tử nói không sai, ta ngồi ở trên này, quả là không liên quan gì đến việc tu luyện.
Dương Khai chỉnh lại tư thế ngay ngắn, tự nhiên cười:
- Vậy thì chỉ có một cách giải thích thôi, Tư trưởng lão người sở dĩ cứ ngồi trên đó, là vì… trị thương, hoặc là…vấn đề có liên quan đến trị thương.
Đôi mắt Lã Tư hơi nheo lại, đám người Lã gia ở bên ngoài cũng ngừng hô hấp, cũng không dám thở mạnh, trong người có một cảm giác lạnh lẽo xẹt qua, âm thầm thán phục cặp mắt của Dương Khai có thể nhạy bén đến như vậy!
Lã Tư là căn bản và bảo đảm cho vị trí thế gia nhất đẳng của Lã gia, nhưng chuyện thân lão có bệnh cũng là bí mật lớn nhất của Lã gia, bí mật này nếu truyền ra ngoài, nói không chừng sẽ gây ra bão táp phong ba.
Chuyện khác không nói, chỉ nói đến thế gia nhất đẳng lân cận, e là sẽ nổi dậy có quy mô.
Dường như vẫn chưa phát hiện ra tia nguy hiểm trong mắt Lã Tư, Dương Khai vẫn tiếp tục nói một cách chậm rãi thản nhiên:
- Tư trưởng lão người tuy hơi thở nội liễm đã đạt cực hạn, nhưng vẫn còn có một cảm giác suy yếu như có như không, hơn nữa khi chân nguyên trong cơ thể lưu chảy, không phải liên tục không dứt như thế, có lúc có cảm giác như dừng lại, nếu ta đoán không nhầm…Tư trưởng lão người, kinh mạch hơi bị tích tụ đấy?
Hai mắt Lã Tư lóe lên như sao sáng, nhìn chằm chằm Dương Khai không phải một chốc một lát, thần sắc vô thường, trong lòng lại như lên cơn sóng thần!
Người thanh niên ở trước mặt này, chỉ có thể là Chân Nguyên Cảnh thất tầng!
Nhưng ánh mắt của hắn, lại nhạy bén chuẩn xác hơn so với một cao thủ Thần Du Cảnh! Cái nhìn và phỏng đoán của hắn, với tình hình sức khỏe của mình hiện giờ không sai là bao!
Thần sắc Lã Tư dần dần trở nên cổ quái, người của Lã gia ở bên ngoài cũng không khỏi vẻ mặt kinh hãi!
Giống như là một bí mật khủng kђเếק bị người ta biết mất.
Dương Khai thì cười ha hả, sốt ruột nhưng vẫn ung dung nói:
- Nếu là người khác dám ở trước mặt trưởng lão người nói như vậy, kết quả đại khái chính là phơi thây tại chỗ.
- Đúng!
Lã Tư gật đầu nặng nề
- Vì an bình của Lã gia, ૮ɦếƭ mấy người không phải chuyện gì lớn!
- Nhưng ta không giống đúng không? Lã gia không thể và cũng không dám ɢɨết ta.
Dương Khai tiếp tục nói, biểu cảm không biết sống ૮ɦếƭ.
Lã Tư kinh ngạc bật cười, đám người Lã Lương cũng bất đắc dĩ lắc đầu.
- Hiện tại ta đã biết bí mật lớn nhất của Lã gia, Tư trưởng lão cảm thấy nên dùng thứ gì để chặn miệng của ta đây?
Dương Khai cười nhìn lão.
Thần sắc Lã Tư quái dị, lần đầu tiên cảm thấy có chút bó tay bó chân trước một người trẻ tuổi, bối cảnh sau lưng Dương Khai và thân phận của bản thân hắn, quả thật khiến cho Lã Tư đau đầu vô cùng.
- Dương công tử có yêu cầu gì trực tiếp đưa ra, nhưng Dương Tinh Ngọc Sàng này tuyệt đối tuyệt đối không thể trao đổi.
Trong lòng Lã Tư hối hận muốn ૮ɦếƭ, sớm đã biết tên tiểu tử này có mưu đồ gây rối, mình còn nhất thời hiếu kì gọi hắn vào nói chuyện, lại không ngờ thành đem đá đập chân mình, thật là năm xưa bất lợi, bị kẻ trộm nhớ thương!
Dương Khai cau mày, Lã Tư nói như vậy, hắn cũng biết Dương Tinh Ngọc Sàng này có tính trọng yếu đối với lão rồi.
Khối bảo ngọc lớn này, tối thiểu cũng là thiên tài địa bảo phẩm chất Huyền cấp, nguyên khí dương tinh thuần hùng hậu chứa đựng bên trong, Lã Tư mượn nguyên khí dương ôn hòa đó, hóa giải khai thông tích tụ trong kinh mạch, nếu mình thật sự lấy đi, e là mạng của Lã Tư cũng không còn được lâu nữa, Lã gia cũng không thể chịu để yên.
Trầm mặt suy nghĩ một chút, Dương Khai ngẩng đầu nói:
- Tư trưởng lão tình hình này, không còn cách hóa giải nào khác sao?
Nếu có thể khiến Lã Tư không cần đến Dương Tinh Ngọc Sàng để đả thông kinh mạch nữa, vậy mình mới có thể khiến lão từ bỏ thứ yêu thích. Nếu không còn cách nào khác, vậy thì Dương Khai chỉ có thể từ bỏ.
- Có.
Nằm ngoài dự kiến của Dương Khai, Lã Tư nghe hắn hỏi như vậy, không ngờ lạigật đầu.
- Hả? Biện pháp gì?
Dương Khai lập tức nhìn thấy một tia hy vọng, vội hỏi.
- Cần một viên Huyền đan!
Lã Tư cười híp mắt liếc nhìn Dương Khai
- Nếu ngươi có thể giúp lão phu tìm được viên Huyền đan này, lão phu có thể tặng ngươi Dương Tinh Ngọc Sàng này.
Lão nói nhẹ nhàng bang quơ như thế, nhưng Dương Khai biết, đó không phải là đan dược bình thường.
- Huyền cấp đan dược?
Dương Khai cười khổ.
- Đúng, hơn nữa là đan Huyền cấp trung phẩm!
Lã Tư bổ sung.
Dương Khai vẻ mặt bất đắc dĩ, đan Huyền cấp trung phẩm, trong thiên hạ người có thể luyện chế được loại đan dược này có thể đếm được trên đầu ngón tay, không nói đến xác suất luyện đan thành công, thì nguyên liệu cũng không phải dễ tìm. Một viên đan Huyền cấp trung phẩm nào, không phải giá trăm vạn lượng trở lên?
Nhưng mà…Huyền đan như vậy cũng không phải không người nào có thể luyện, Dương Khai biết có hai người có thể.
Tiêu Phù Sinh và Hạ Ngưng Thường!
Tiêu Phù Sinh là luyện đan sư đứng đầu thiên hạ, có thể luyện chế ra đan Huyền cấp thượng phẩm!
Mà Hạ Ngưng Thường ngày trước có thể luyện chế được đan Huyền cấp hạ phẩm, thời gian dài qua đi, khẳng định thực lực có tiến bộ, bây giờ luyện chế Huyền cấp trung phẩm đan đối với nàng mà nói chắc là không phải chuyện khó khăn.
Dường như là nhìn ra sự rối bời của Dương Khai, Lã Tư lại cười:
- Lão phu lùi một bước nữa, nguyên liệu luyện đan, lão phu giúp ngươi gom đủ, nếu ngươi có thể tìm người giúp lão phu luyện chế thành Huyền đan, Dương Tinh Ngọc Sàng đưa cho ngươi như cũ!
- Thật sao?
Dương Khai vẻ mặt vui mừng.
Lã Tư không khỏi giật mình, trong lòng có chút cảm giác không hay lắm, thầm nghĩ tại sao tên tiểu tử này xem ra, dường như rất hưng phấn đây! Không những không cảm thấy có gì hóc 乃úa, ngược lại còn nóng lòng muốn thử.
Không lẽ hắn quen đại sư luyện đan nào?
Tuy vậy dù sao Lã Tư cũng là một vị Thần Du Chi Thượng, lời nói ra như nước tát đi, đương nhiên không thể thu hồi, gật đầu, nghiêm mặt nói:
- Tất nhiên!
- Ha ha ha ha!
Dương Khai không kìm nổi cười ha hả,
- Vậy tốt rồi, Dương Tinh Ngọc Sàng của Tư trưởng lão người e là sắp phải đổi họ rồi.
Thấy hắn tự tin như thế, Lã Tư cuối cùng biến sắc, không chờ thêm được nữa vội hỏi:
- Dương công tử có cách?
- Có, có, đương nhiên là có!
Dương Khai liên tục gật đầu.
Hô hấp của Lã Tư không kìm được trở nên dồn dập, mấy năm nay lão vì vấn đề kinh mạch trong cơ thể, cứ bị vậy trên Dương Tinh Ngọc Sàng này, không có lúc nào ra ngoài. Nói ra lão là một vị Thần Du Chi Thượng, được người trọng vọng, nhưng nỗi khổ chỉ mình lão biết, lão là một kẻ đáng thương bị hãm trong gian phòng này.
Nếu quả thật có thể có được viên Huyền đan kia, Lã Tư có thể thoát ra rồi, so với tự do của thân thể mà nói, một Dương Tinh Ngọc Sàng quý giá, cũng chả là cái gì.
Khó khăn nuốt nước miếng, Lã Tư kìm chế giọng nói run rẩy, dò hỏi:
- Dương công tử có phải là quen cao nhân nào?
Dương Khai cười ha hả nói:
- Ta từng trải qua những ngày tháng ở trên đỉnh Vân Ẩn Phong của Dược Vương Cốc!
Thần sắc Lã Tư hơi đổi, mọi người Lã gia ở bên ngoài cũng hơi kinh ngạc.
Thật lâu, Lã Tư mới hỏi:
- Đỉnh Vân Ẩn? Tiêu Phù Sinh?
- Ờ.
Thần sắc của Lã Tư lập tức trở nên cổ quái, trên dưới đánh giá Dương Khai, cau mày nói:
- Dương công tử không phải đang nói đùa chứ?
- Đương nhiên không phải nói đùa.
Thần sắc của Lã Tư càng trở nên quái dị, rất lâu sau mới chậm rãi lắc đầu:
- Không phải lão phu không tin tưởng Dương công tử, chỉ là…môn hạ của Tiểu đại sư hình như chỉ có một đồ đệ, hơn nữa còn lã nữ tử, huống hồ, hai tháng trước lão phu cũng từng đích thân đến đỉnh Vân Ẩn, mà không có gặp ngươi ở đó.