Chương 554: Kim nhân độc nhãn
Trong thế giới của thức hải, linh thể thần hồn của lão già chơi trò đuổi bắt, chạy quanh khắp hòn đảo ngũ sắc.
Lão không muốn đánh chính diện với linh thể thần hồn của Dương Khai, cốt tránh bất trắc cho chính mình. Dương Khai thì lại sục sôi khí thế, không hề sợ ૮ɦếƭ, bám sát không buông tha, như thề phải ɢɨết ૮ɦếƭ lão cho bằng được.
Luận riêng về khí thế, lão đã thua rồi.
Nhưng trên thực tế, Dương Khai không thể làm gì được đối phương. Dù đây có là thức hải của hắn, dù hắn có là chúa tể nơi đây, nhưng về mặt tu luyện và vận dụng sức mạnh thần thức, lão vẫn hơn Dương Khai gần trăm năm kinh nghiệm. Tích lũy cô đọng từ khoảng thời gian dài này đủ giúp lão vô sự trước sự truy kích của Dương Khai.
Thậm chí trong lúc bỏ chạy, lão còn rảnh rỗi tới mức liên tục quan sát hòn đảo ngũ sắc.
Càng ngắm, lão càng khó chế ngự khát vọng trong lòng mình. Lão không biết hòn đảo ngũ sắc này rốt cuộc là cái gì, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp từ nó.
Lúc linh thể thần hồn đến gần hòn đảo, sức mạnh thần thức của lão như được tăng cường không ít, lượng hao tổn cũng khôi phục lại nhanh chóng.
Trong nháy mắt, lão đã hiểu ra, hòn đảo ngũ sắc thần kỳ này nhất định là chí bảo ôn dưỡng thần thức! Như vậy đã đủ lý giải tại sao Dương Khai lại sở hữu một sức mạnh thần thức khổng lồ đến vậy khi chỉ ở Thần Du Cảnh lưỡng tầng.
Tất thảy căn nguyên đều nằm ở hòn đảo ngũ sắc này.
Biết đâu giá trị của hòn đảo này còn lớn hơn cả bí pháp thông thiên của Địa Ma.
Nghĩ đến đây, hơi thở lão liền trở nên gấp gáp hơn.
Thần thức của lão lẻn vào trong thức hải của Dương Khai, vốn để tìm cơ hội khống chế hắn khi hắn không phòng bị. Tuy xảy ra chút việc ngoài dự liệu, nhưng giờ lại phát hiện được một bảo bối cực kỳ giá trị.
Công sức đã bỏ ra lần này rất đáng!
Dù linh thể thần hồn bị thương, cũng phải hạ tên tiểu tử này. Bí mật và của cải mà hắn giấu giếm thực sự đủ khiến tất cả mọi người phải đố kỵ
Lão thầm vạch định.
Như đã phát giác ra suy nghĩ của lão ta, sắc mặt Dương Khai cũng tối sầm lại.
Ở hắn có ba bí mật lớn vĩnh viễn không thể để những người mình không tin tưởng biết được.
Thư nhất là Vô Tự Hắc Thư, bí mật này cho tới tận nay chưa có ai hay. Thứ hai là Ôn Thần Liên ngũ sắc này, chỉ có Địa Ma biết đến sự tồn tại của nó. Thứ ba chính là Vạn Dược Linh Dịch.
Giờ đây, bí mật thứ hai này đã bị phô bày trước mắt đối phương. Đối phương khá là để tâm tới Ôn Thần Liên, Dương Khai bèn nảy ra sát cơ ngay lập tức.
Bất luận ra sao, cũng không được để đối phương bình yên rời khỏi thức hải của mình để tiết lộ bí mật này!
Hắn vừa nảy ra ý nghĩ này, toàn bộ thức hải đã xao động dữ dội, vô số đòn tấn công che trời phủ đất lao đến tựa đàn châu chấu qua hồ.
Lão ta bỗng dừng bước, quay lại lặng lẽ nhìn Dương Khai, cười khẩy:
- Tiểu tử Dương gia, ngươi còn non lắm!
Dương Khai giật thót tim, nỗi hoang mang trào dâng trong tim.
Lão cười lớn:
- Ngươi tưởng lão phu bỏ chạy vì ngươi đuổi theo ư? Ha ha ha, lão phu đang thầm sắp xếp mà thôi, khôi hài thay ngươi lại chẳng phát hiện ra. Quả nhiên là tuổi trẻ xông xáo!
Dứt lời, từng tia sát xanh ngắt bỗng hiện lên giữa khoảng không. Những tia sáng này dệt thành một tấm trướng cực lớn bao trùm lấy toàn hòn đảo.
Nhanh như cắt, nó đã cắt đứt mối liên hệ giữa Dương Khai và thức hải của hắn.
Dương Khai thoáng biến sắc, không một chút chần chừ, hắn nắm chắc thanh kiếm bí bảo, xoay người xông về phía màn trướng xanh đó, định phá hủy nó.
- Mơ tưởng hão huyền.
Lão ta quát gầm lên. Lão đã đã hao tâm tổn tức và một lượng thần thức cực lớn để bố trí thứ này, sao có thể để Dương Khai phá giải dễ dàng được?
Nếu để hắn phá mất, thì kế hoạch của lão coi như đổ sông đổ bể.
Quát xong, lão dang rộng tay, từng sợi dây nhỏ bắn ra, phủ xuống người Dương Khai.
Dương Khai ngoái đầu lại, vung kiếm chém tới tấp. Tuy chém được không ít, nhưng cũng chẳng ăn thua gì.
Mối nguy hiểm khủng kђเếק đã cận kề, toàn thức hải bị ảnh hưởng bởi căng thẳng và áp lực lớn, thình lình trời lay đất chuyển, xao động dữ dội.
Lão cười khẩy như đã nắm chắc phần thắng, vẻ mặt đầy bình tĩnh.
Chính vào lúc những sợi dây đó sắp quấn quanh Dương Khai, một thứ áp lực sởn tóc gáy đột nhiên giáng xuống.
Cả lão và Dương Khai đều lập tức khựng lại, linh thể thần hồn của họ bỗng có ảo giác mình sắp bị nghiền nát dưới thứ áp lực này.
Lão già hoảng sợ, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì. Cho dù lão là Thần Du Chi Thượng, cũng chưa từng bị áp lực khủng kђเếק đến thế.
Những sợi dây lão bắn ra hòng vây hãm Dương Khai, bỗng tiêu tán nhanh như tuyết xuân dưới nắng gắt.
Dương Khai tuy cũng cảm nhận được áp lực, nhưng vẫn còn khá hơn lão ta nhiều. Thứ áp lực này hình như đang nhắm vào lão, Dương Khai chỉ bị ảnh hưởng chút đỉnh thôi.
Răng rắc...
Một âm thanh vang lên giòn tan.
Hai người trong thế giới thức hải nghe thế liền nhìn quanh, lập tức sửng sốt.
Vật thể hình tròn dẹp lơ lửng trên hòn đảo ngũ sắc tự dưng bị nứt ra một đường rất nhỏ từ vị trí trung tâm.
Như có người xé toạc hư không, khe nứt này từ từ khuếch trương. Nó càng khuếch trương, áp lực kia càng dữ dội, càng mãnh liệt.
Trong thức hải, sóng gió dâng trào, điên cuồng chưa từng thấy.
Lão già run cùng mình, cảm giác lo sợ buông xuống, khiến lão sắp không đứng vững nữa. Toàn thân linh thể thần hồn cũng thoáng biến ảo, tiếng gào rú thảm thiết thốt ra từ miệng lão.
Dương Khai sững sờ nhìn vật thể vô danh hình tròn dẹp giữa bầu trời đó, chợt thấy lạnh khắp người.
Sau khi có được nó từ trang thứ bảy của Hắc Thư cho đến tận giờ, Dương Khai đã nhiều lần thử khám phá nó, nhưng mãi vẫn chưa được như ý. Nào ngờ hôm nay, khi tính mạng hắn gần kề nguy hiểm, thì nó lại có phản ứng.
Rốt cuộc nó là cái gì?
Dương Khai nhìn đăm đăm vào nó, không chớp mắt lấy một cái.
Khe nứt lại rộng ra hơn nhiều, dưới áp lực mỗi lúc một lớn đó, kết giới mà lão già nọ hao tổn tâm sức lắm mới tạo ra được ầm ầm sụp đổ, mỏng manh hệt như giấy mã.
Chốc sau, khe nứt đã khuếch trương đến cực hạn. Khi đã nhìn rõ được vật thể bên trong khe nứt, cả Dương Khai và lão già đều sởn hết tóc gáy.
Thậm chí lão ta còn hét lên như xé ruột xé gan:
- Con mắt?
Đúng là con mắt!
Một con mắt khổng lồ!
Ban đầu, khi Dương Khai lấy được thứ này, cũng từng phỏng đoán hình dạng thật của nó. Hắn tưởng nó là một thứ quả, trông hơi giống con mắt.
Có điều là một con mắt đang nhắm chặt.
Còn lúc này, con mắt này đã mở ra rồi.
Rất khác thường, đây là một con mắt có nhãn cầu đen như mực, nhưng đồng tử thì lại màu hoàng kim.
Một màu vàng vừa uy nghiêm vừa kђเếק đảm, không thể không cúi lạy trước nó.
Dù rằng nó chỉ là một con mắt, đứng sừng sững lặng yên phía trên hòn đảo, nhưng nó lại nhìn xuống lão già nọ với một ánh mắt rẻ rúng chúng sinh, như thể với con mắt này, kẻ có tu vi Thần Du Chi Thượng như lão nhỏ bé chẳng khác loài giun dế.
- Tiểu tử Dương gia, rốt cuộc đây là cái gì?
Lão thét lên không ngừng, hòng moi được câu trả lời từ Dương Khai. Dưới ánh nhìn chăm chú của con mắt này, lão không thể động đậy dù chỉ một chút. Linh thể thần hồn lão đã no căng áp lực, như sắp tiêu tan đến nơi.
Dương Khai không trả lời, tâm trạng dậy sóng.
Hắn cũng không biết nó là cái gì.
Trong lúc lão già đang giãy giụa phản kháng, một tia sáng vàng chợt bắn ra từ con mắt đó, trúng ngay vào linh thể thần hồn của lão.
Không một tiếng động, không một phản ứng, linh thể thần hồn của cao thủ Thần Du Chi Thượng bị thanh tẩy trong nháy mắt, chỉ còn lại một khối sức mạnh thần thức trong veo lơ lửng giữa khoảng không.
Dương Khai liền kinh hãi.
Hoàn toàn việc này, con mắt không rõ mở ra vì cớ gì đó lại từ từ nhắm nghiền, thần bí quỷ dị hệt như lúc trước.
Nhưng Dương Khai cứ có cảm giác âm ỉ rằng, hình như trước khi nhắm chặt, nó đã liếc nhìn hắn bằng ánh mắt vừa thất vọng, vừa thanh thản.
Sóng gió trong thức hải dần lắng xuống, mặt trời lại chiếu rọi, chim trời cá nước tiếp tục vui đùa giữa đại diên và không gian.
Dương Khai ngẩn ra hồi lâu, rồi mặc xác chuyện tìm tòi bí mật của con mắt này, vội vã thoát ra ngoài.
Ngay lập tức, tiếng la thất thanh của đám đông dội vào tai hắn.
Nhìn kỹ lại, thì đó là mấy vị Thần Du Chi Thượng của Bát đại gia.
Lão béo nọ dìu lấy lão già mặt chữ điền, kêu lên sốt ruột:
- Diệp huynh, Diệp huynh, huynh làm sao vậy?
Dương Lập Đình đứng một bên quan sát thật cẩn thận, một lúc sau, lão mới chậm rãi lắc đầu một cách ủ ê:
- ૮ɦếƭ rồi.
Tất cả đều trợn tròn mắt, bất kể là võ giả phủ Dương Khai hay cường nhân của liên quân Thất đại gia, đều không dám tin lời Dương Lập Đình vừa nói, họ cứ đứng ngây ra đó, chân tay luống cuống.
Thần Du Chi Thượng... ૮ɦếƭ rồi?
- Không có bất kỳ thương thế nào, chẳng rõ đã xảy ra chuyện gì hết.
Dương Lập Đình nhíu chặt mày, vẻ mặt đầy lo sợ và cảnh giác.
Vị cường nhân Diệp gia mặt chữ điền này mạnh không kém gì lão, nhưng lại ૮ɦếƭ một cách vô duyên vô cớ như vậy, trên người lại không có chút thương thế, là do tuổi thọ đã tận, hay là bị ám sát?
Khả năng đầu không hợp lẽ lắm, Dương Lập Đình và lão ở cạnh nhau nhiều năm đến vậy, nếu tuổi thọ lão thật sự sắp tận, thì thân là Thần Du Chi Thượng, lão ắt phải tự biết.
Nhưng chưa nghe lão nói đến chuyện này bao giờ, chắc chắn không phải ૮ɦếƭ vì tận thọ.
Bị hạ độc thủ?
Dương Lập Đình nghĩ cũng không dám nghĩ. Ai có thể ám sát một vị Thần Du Chi Thượng trước mắt nhiều người thế này? Khắp thiên hạ chẳng ai có bản lĩnh này, kể cả Tà chủ của Thương Vân Tà Địa cũng không thể!
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Dương Khai cố ý hỏi một huyết thị bên cạnh.
Đồ Phong đánh nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt hoảng loạn:
- Không rõ ạ, bọn thuộc hạ đều không nhìn thấy, chỉ biết vị Thần Du Chi Thượng của Diệp gia đó tự dưng miệng sùi bọt mép rồi ngã xuống đất, sau đó thì thành ra thế này.
Dương Khai khẽ gật đầu, thần sắc lãnh đạm, lại một lần nữa hoảng sợ vì khả năng sát thương của con mắt đồng tử vàng đó.
Chỉ một đòn nhẹ nhõm như nét chấm phá, đã tiêu diệt linh thể thần hồn của một vị Thần Du Chi Thượng.
Linh thể thần hồn của lão già Diệp gia chứa đựng mọi tư duy của lão, nó bị tiêu diệt, thì thân xác lão sao có thể sống được?
Con mắt đó rốt cuộc có lai lịch gì?
Bầu không khí xung quanh nặng nề hơn hẳn. Kể cả các Thần Du Chi Thượng Bát đại gia và Mộng Vô Nhai, Lăng Thái Hư đều nhíu chặt mày, không hiểu được nguyên do sâu xa trong đó.
Địa Ma cười sặc sụa quái đản:
- Các ngươi chớ có suy bừa là bọn ta lén hạ độc thủ đấy. Lúc nãy khi xảy ra chuyện, ba bọn ta đều ở trên trời, hoàn toàn không có cơ hội, cũng chẳng có bản lĩnh làm được việc này.