Âm thanh đầu tiên hắn nghe được… là tiếng xẻng cắm vào đất.
Lạnh. Ẩm. Đậm mùi sắt gỉ.
Tiếng cuốc đất nặng nề, không vội vã, như thể kẻ đào không phải vội vàng chạy trốn hay sợ bị ai phát hiện. Mà là… quen thuộc. Thành thói quen. Như một gã làm nghề đào huyệt lâu năm – mỗi cú xẻng là một nhịp tim đều đặn.
Hắn tỉnh lại.
Không khí đặc quánh trong cổ họng, như bùn ngập phổi. Hai tay không cử động được. Xung quanh là gỗ mục, bùn non, và… thịt thối rữa.
Hắn đang nằm trong một cái hòm. Không sai. Một quan tài không tên. Một nấm mộ bị quên.
Gã đào mộ bên trên thì thầm:
“Mày không nên sống lại đâu…”
Nhưng bàn tay hắn – lạnh như đá, xanh như xác chết – cử động.
Một tiếng “RẮC!” vang lên giữa đêm sương dày đặc.
Nắp quan tài bung ra. Bùn đất văng tung tóe. Một thân người trồi lên khỏi mặt đất như sinh vật bò từ tầng sâu địa ngục.
Hắn thở dốc – không khí lần đầu chạm lại vào phổi khiến từng dây thần kinh như bị thiêu đốt. Mắt hắn mở ra.
Màu đen.
Không phải bóng tối thông thường. Mà là bóng tối kiểu như… vật chất linh hồn ngưng tụ, phủ kín nghĩa địa như tấm màn tang lễ. Mỗi ngôi mộ xung quanh đều phát ra một luồng sáng yếu ớt, không giống ánh sáng con người có thể thấy – mà là thứ ánh sáng ký ức.
Và lúc ấy, mắt hắn thay đổi.
Thế giới xoay một vòng. Từng vệt máu cũ – từng xác không tên – từng oan hồn không siêu thoát hiện lên như những con rắn đang trườn qua gò má hắn.
Gã đào mộ sợ đến mức đánh rơi cả xẻng.
– “Không thể nào… mày là ‘nó’…”
Hắn nhìn thẳng vào gã.
– “Tôi là ai?”
Gã không đáp.
Chỉ run rẩy lùi lại, miệng không ngừng lặp đi lặp lại:
“Đừng nhìn tao bằng đôi mắt đó… đôi mắt thấy được… hình dạng thật của linh hồn…”
Một cơn gió thổi qua.
Từ phía xa, hàng trăm tiếng thì thầm đồng thanh vọng về:
“Kẻ Ăn Nợ Máu đã trở lại…”
“…Đứa con của Hố Đen Linh Hồn…”
Hắn chợt ôm đầu, đau đớn đến mức máu trào khỏi mắt. Hình ảnh mờ ảo lướt qua đầu hắn – những tòa tháp bị xé toạc, tiếng khóc từ những giấc mơ không phải của hắn, và… một cái tên bị xóa bằng máu.
Hắn gào lên:
– “Tôi là ai?!!”
Bóng tối đáp lại:
“Ngươi từng có một tên. Nhưng ngươi đã giết nó.”
Lúc tỉnh lại, hắn thấy mình đang nằm bên một gốc cây trăm năm chết khô giữa nghĩa địa.
Gã đào mộ đã biến mất – không để lại dấu vết. Chỉ còn lại chiếc xẻng rỉ máu và một dòng chữ khắc bằng dao lên thân cây:
“Đừng đi vào Vô Nhân Địa. Nơi đó không giữ kẻ từng chết sống lại.”
Trời chưa sáng. Nhưng sương đã loãng hơn.
Hắn đứng dậy.
Từ xa, một bóng nữ nhân xuất hiện trên con đường dẫn vào rừng. Áo choàng dài chạm gót. Trên lưng đeo một thanh kiếm khảm xương. Tay trái mang găng kim loại – khắc huyết ấn kỳ lạ.
Cô gái dừng lại trước mặt hắn. Nhìn từ trên xuống. Mắt lấp lánh ánh tử khí.
– “Ngươi nhớ được gì không?”
Hắn lắc đầu. Rồi gật.
– “Không nhớ mình là ai… nhưng nhớ rõ cách giết người.”
Cô gái khẽ cười. Mặt đẹp, nhưng lạnh hơn băng.
– “Vậy ngươi đã sẵn sàng.
Đi với ta.
Vào Vô Nhân Địa.
Tìm lại tên thật của ngươi.”
Hắn nheo mắt.
– “Cô là ai?”
– “Ta là người cuối cùng sống sót sau lần ngươi chết lần trước.
Tên ta… không quan trọng. Nhưng nếu ngươi nhớ được tên ta, ngươi sẽ chết lần nữa.”
Gió thổi mạnh.
Cô gái quay người. Ánh kiếm lóe lên như ánh mắt loài thú linh dị.
– “Bắt đầu đi.
Cơn ác mộng cũ… vừa trở lại.”