“Ký ức không thuộc về ta, nhưng vì sao… lại đau đến vậy?”
Con đường dẫn vào Vô Nhân Địa uốn lượn như một vết rạch cũ giữa da thịt trần gian. Không cây. Không thú. Không tiếng gió. Chỉ có tiếng bước chân dẫm lên lớp đất xám đục, nghe như chạm vào xương khô được nghiền thành bụi.
Gái đứng trước, hắn đi sau. Giữa hai người là một khoảng cách không thể đo bằng mét – mà bằng niềm tin chưa hình thành. Hắn không biết vì sao lại đi theo cô ta. Chỉ biết… ánh mắt cô ấy, dù lạ, lại khiến hắn cảm thấy mình từng quen biết từ rất lâu rồi.
Và đôi khi, ánh mắt ấy như đang giận hắn.
– “Cô chưa cho tôi biết tên mình.”
Cô gái không quay lại, giọng nhẹ như sương:
– “Ta đã nói rồi. Ngươi biết tên ta, ngươi sẽ chết lần nữa.”
– “Thế tôi gọi cô là gì?”
– “Cứ gọi ta là Thập Tam.”
– “Sao lại là mười ba?”
– “Vì mười hai người khác đã chết vì ngươi.”
Hắn im bặt.
Không khí xung quanh đặc quánh như nhựa cây lên men – thứ mùi lẫn giữa trầm hương và máu cũ.
– “Tôi… từng giết người?”
– “Không. Ngươi giết nhiều hơn thế.”
Thập Tam quay lại, mắt cô đổi sắc: từ nâu nhạt sang xám tro. Không phải kính áp tròng. Mà là dị năng chuyển hình của ánh nhìn – dấu hiệu của một Tín Nhãn Giới – người từng được Quỷ Đạo chạm vào tròng mắt.
– “Ngươi là ai… bây giờ không quan trọng.
Quan trọng là ngươi còn giữ được thứ gì từ ‘trước đó’.”
Hắn gục nhẹ đầu.
– “Tôi chỉ nhớ… đôi mắt ai đó nhìn tôi lần cuối. Không giận. Không hận. Chỉ buồn.”
– “Là người đó tha thứ ngươi.”
– “Không. Là tôi giết họ.”
Họ đi thêm vài dặm nữa. Đến một vách đá bị xẻ làm đôi. Dưới chân là vực sâu thăm thẳm, không đáy, nơi sương đen dày đặc như đặc lại thành từng lớp thủy tinh.
Thập Tam dừng lại.
– “Đây là Cổng Giới – nơi ranh giới giữa thế giới vật chất và vùng trí nhớ vỡ vụn. Bước qua đây, dị năng trong ngươi sẽ thức tỉnh hoàn toàn. Nhưng đồng thời… thứ đang ngủ trong ngươi cũng sẽ bắt đầu tỉnh.”
– “Tỉnh cái gì?”
Cô không trả lời.
Chỉ rút từ vạt áo một đồng xu khắc hình con rắn ăn đuôi – biểu tượng của Vòng Luân Hồi Bất Toàn.
– “Cầm lấy. Khi ánh mắt ngươi bắt đầu thấy những thứ không thuộc thế giới này, đồng xu sẽ chảy máu.”
Hắn đón lấy. Đồng xu ngay lập tức chảy từng giọt máu đen.
Thập Tam nhìn.
– “…Nó đã bắt đầu rồi.”
Và rồi, dưới chân họ – mặt đất rạn ra như kính vỡ.
Không phải động đất. Mà là không gian nứt. Những vết nứt ánh lên màu lam lạnh, như lộ ra tầng ký ức bị phong ấn dưới đáy linh hồn.
Hắn cảm thấy lồng ngực mình nóng rực, không phải vì sốt, mà vì… một mắt khác đang mở ra trong tim.
Từ trong đầu, một giọng nói khác – xa xăm, nhưng là tiếng của chính hắn – thì thầm:
“Mày có chắc mày muốn nhớ không?
Nhớ rồi… sẽ không còn được tha thứ nữa đâu.”
Họ rơi vào vực.
Không có cảm giác rơi tự do, không tiếng gió rít. Chỉ như thể đi xuyên qua một cánh cửa sương, rồi hạ chân xuống một nền đất khác:
nơi mà mặt đất tự động tách ra để đỡ bước chân người mang dị năng.
Thập Tam đưa tay ra trước. Một vòng sáng xòe ra từ lòng bàn tay, vẽ thành ký hiệu Linh Trận Giao Nhãn – loại kết giới để ngăn không cho ký ức bị xâm nhập bởi những linh thể vãng lai.
Cô nói:
– “Chúng ta đang ở Tầng Gốc – nơi ‘Hình Dạng Thật’ của mọi linh hồn bị che giấu trên mặt đất được hiện ra.
Ngươi nhìn đi.
Dị năng của ngươi… sắp phát tác.”
Hắn nhìn.
Và cả thế giới thay đổi.
Người. Động vật. Cây cỏ. Không còn là những hình dáng quen thuộc.
Một đứa bé ngồi ở góc tường, cười vui vẻ, bỗng hiện nguyên hình là một sinh vật mặt chó, thân người, móng tay chảy máu.
Một ông già chống gậy đi qua đường trở thành con rối không mặt, bị giật dây bằng những sợi ký ức ai đó chưa kịp quên.
Một con mèo trên mái nhà có ba đôi mắt – mỗi mắt ghi lại hình ảnh người chủ từng vứt nó đi.
Thập Tam cười khẽ.
– “Dị năng của ngươi là Vọng Thị Ký Thể – mắt nhìn qua tầng ký ức, thấy hình dạng thật của mọi sinh linh.
Kẻ nói dối, kẻ giấu mặt, kẻ lừa chính mình – đều không thể qua được mắt ngươi.”
Hắn thì thầm:
– “Và tôi… nhìn thấy chính tôi trong gương. Nhưng gương không phản chiếu lại.”
Thập Tam dừng lại. Mắt trở nên trầm hơn.
– “Vì ngươi không còn là một cá thể toàn vẹn.
Một phần ngươi đã bị xé khỏi… và đang bị giam trong Khu Đền Huyết.”
– “Nơi đó… ở đâu?”
– “Tầng sâu nhất của Vô Nhân Địa.”
Một tiếng chuông vang lên.
Không từ đâu cả. Mà vang trong đầu cả hai người.
Cảnh vật xung quanh bắt đầu bóp méo, như bức tranh bị xoắn bởi thứ gì đó vô hình.
Thập Tam hét:
– “Ngươi nghĩ tới nó! Ký ức trong ngươi đang bị triệu hồi! Mau niệm ấn thanh trừ!!!”
Nhưng hắn không thể.
Hình ảnh trong đầu dội về:
Một căn phòng tối.
Một đứa trẻ bị trói bằng bùa máu.
Một bàn tay vươn ra từ hư không – bóp cổ đứa bé bằng một câu hỏi:
“Tên mày là gì?”
Hắn gục xuống, máu trào từ mắt mũi. Thập Tam xông tới, chém một nhát vào lòng bàn tay hắn, nhỏ máu xuống đất, niệm chú.
Một linh thể mờ mờ vừa hiện lên từ sau lưng hắn lập tức bị chém nát – tan như tro.
Hắn thở gấp.
– “Tôi… nhớ rồi…
Tôi từng được đặt tên… bởi kẻ không phải là người…”