vợ trước giá trên trời của tổng giám đốc

Chương 17: Tôi bảo cô cười


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Không khí lập tức như đông đặc lại...

Chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người...

Ánh mắt Hạ Tuyết rưng rưng, không dám nhìn Hàn Văn Hạo, cô sợ hãi và tức giận chính bản thân, tại sao cô lại luôn chọc anh tức giận...

Hàn Văn Hạo từ từ dán chặt ánh mắt của mình trên ngực Hạ Tuyết, bộ ngực sữa xinh đẹp của cô khiến cho khuôn mặt người đàn ông này trở nên nóng bừng, ánh mắt đỏ rực, sau đó lại ngước nhìn vào mắt cô, gằn từng tiếng:

"Cô nói cái gì. . . . . ."

Hạ Tuyết nuốt nuốt nước miếng, cắn môi dưới, không dám lên tiếng. . . . . .

"Không cần cắn môi dưới, hương vị son môi này không tốt...", Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn cô, dường như đang cân nhắc nên hành động như thế nào đối với lời nói vừa rồi của cô...

"Anh...anh...anh làm sao biết được?", Hạ Tuyết sửng sốt nhìn người đàn ông này, cô cảm giác được lồng ngực người này đang tỏa nhiệt, làm cho cô cảm thấy người mình ấm hơn, bởi vì chiếc áo đầm dài ngang ngực khiến cô cảm thấy có chút lành lạnh...

Hàn Văn Hạo không lên tiếng, một hồi lâu sau mới nói "Cô đợi lát nữa...Tôi sẽ cho cô xem...Rốt cuộc là ai bỏ mặc ai..."

"A?", Hạ Tuyết sửng sốt đến ngây người, cửa thang máy được mở ra, Hàn Văn Hạo một tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Hạ Tuyết, một tay vịn chiếc eo nhỏ nhắn của cô bước ra thang máy...Tả An Na và các vệ sĩ đi theo sát, tùy từng thời điểm mà che chặn làm thành bức tường bảo vệ cho hai người...

"Tổng Tài Hàn đi ra!", ngoài cửa khách sạn tất cả các ký giả và truyền thông đều cầm lấy cameras quay phim, chụp hình liên tục về phía Hàn Văn Hạo từ trong khách sạn ra ngoài ...

Trong nhất thời, Hạ Tuyết cảm thấy khó chịu trước ánh đèn chói sáng cứ đập vào mắt mình, cô hoảng sợ kêu lên một tiếng, lập tức lấy tay che lại khuôn mặt xinh đẹp của mình, dựa vào bả vai của Hàn Văn Hạo...

Hàn Văn Hạo lạnh lùng nắm tay cô bước đi, vừa đi vừa nói "Buông tay ra, người phụ nữ của tôi không thể sợ đèn flash!"

"Thật chói mắt quá ...ánh mắt của tôi không nhìn thấy rõ được...", khuôn mặt Hạ Tuyết lúc này đã bắt đầu muốn tái nhợt...

Hàn Văn Hạo không để ý tới cô, trước mặt bao nhiêu người, nắm chặt tay cô bước đi trong đại sảnh của khách sạn, vô số phóng viên thi nhau cầm cameras quay về phía họ, hỏi to...

"Xin hỏi Tổng Tài, cô gái xinh đẹp bên cạnh ngài là ai?"

"Cô ấy có phải là người mới của công ty quảng cáo hay không?"

"Xin hỏi ngài cùng nữ hoàng quảng cáo Dạ Thiên Thiên chia tay, chuyện này có thật hay không?"

Tất cả các vấn đề đều được các ký giả thi nhau hỏi, Hàn Văn Hạo lạnh lùng cười, đột nhiên đưa tay ra nắm chặt lấy bả vai Hạ Tuyết, sau đó cởi áo khoát của cô ra trước mắt mọi người, lạnh lùng ra lệnh ... "Áo khoác"

Tất cả các phóng viên đều bị các vệ sĩ đẩy sang một bên, chỉ chừa lại một khoảng trống nhỏ cho Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết, ánh đèn lóe sáng loang loáng cứ rọi vào khuôn mặt trắng bóng của Hạ Tuyết, chỉ thấy cô run bần bật, xấu hổ cúi đầu, trong lòng ngậm ngùi, cắn răng chịu dựng người đàn ông này lợi dụng cô...

Tả An Na đưa một chiếc áo khoát bằng lông chim điêu, vô cùng quý giá cho Hàn Văn Hạo...

Hàn Văn Hạo nhận lấy chiếc áo, trước mặt các phóng viên và giới truyền thông tỏ ra vô cùng săn sóc cho Hạ Tuyết, dịu dàng khoát chiếc áo này lên người cô...

Hạ Tuyết sửng sốt ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo...

Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn cô, sửa sang lại chiếc áo khoác một chút, trầm giọng nói, "cười..."

"Gì?", Hạ Tuyết không hiểu, hỏi lại...

"Tôi bảo cô cười...", Hàn Văn Hạo ngẩng đầu, đôi mắt sáng quắc như con báo nhỏ đang dự định cắn vào yết hầu của con mồi để giết chết con mồi này...


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×