Buổi tối cuối tuần, thành phố vẫn rực rỡ những ánh đèn neon phản chiếu lên mặt kính các tòa cao ốc. Tại một phòng tiệc sang trọng ở tầng 30 của khách sạn lớn, các gương mặt quyền lực của giới doanh nhân tụ hội để tham dự buổi lễ ra mắt dự án mới của tập đoàn Lâm Khải.
An Nhiên bước vào sảnh tiệc, váy ôm sát cơ thể màu đỏ rực, tôn lên đường cong gợi cảm của cô, mái tóc dài nhẹ nhàng lùa qua vai, đôi môi hồng tựa như vừa khẽ mỉm cười. Tất cả ánh mắt đều hướng về cô, nhưng không phải vì cô là nhân vật quan trọng trong buổi tiệc, mà bởi vẻ đẹp đầy quyến rũ, vừa sang trọng vừa gợi cảm, khiến người ta không thể rời mắt.
Cô nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu vang, cảm nhận từng giọt đỏ như tan chảy trong miệng, hương vị nồng nàn nhưng lại đủ thanh lịch. Đúng lúc đó, ánh mắt An Nhiên chạm vào một người đứng xa, lặng lẽ quan sát cô từ bên kia sảnh.
Lâm Khải – CEO trẻ tuổi, quyền lực và điển trai đến mức gần như hoàn hảo. Anh đứng tựa vào cột, tay cầm ly rượu, đôi mắt sâu thẳm như có thể xuyên thấu tâm trí người khác. Cái nhìn ấy khiến An Nhiên thoáng giật mình, tim đập nhanh hơn một nhịp. Không hiểu sao, trong khoảnh khắc ấy, cô có cảm giác như toàn bộ sảnh tiệc chỉ còn lại hai người.
“Cô là ai mà lại khiến anh phải chú ý đến thế?” – một giọng nói vang trong đầu cô, như thể Lâm Khải đang thốt ra. Nhưng trên môi anh, vẫn là nụ cười nhạt lạnh, vừa cuốn hút vừa khó đoán.
Tiệc dần sôi động hơn, nhạc trầm dồn dập, ánh sáng thay đổi theo từng nhịp điệu, nhưng An Nhiên không thể rời mắt khỏi anh. Một phần là tò mò, phần còn lại là cảm giác bị lôi cuốn đến mức không thể lý giải.
Khoảnh khắc đầu tiên gặp nhau như một mũi tên xuyên thẳng vào tim cô. An Nhiên cảm nhận rõ rệt một luồng nhiệt lạ từ phía nam giới đứng xa kia, vừa khiến cô căng thẳng, vừa khiến cô… thèm được thử thách. Cô tự hỏi: “Liệu người đàn ông này có giống như những gì người ta đồn đại không?”
Chẳng cần lời giới thiệu, Lâm Khải tiến về phía cô một cách tự nhiên nhưng đầy uy lực. Mỗi bước chân anh dường như làm không gian xung quanh cô co lại, tim cô đập dồn dập. Khi đứng trước mặt An Nhiên, anh nhẹ nhàng nghiêng đầu, ánh mắt nửa nghiêm nghị, nửa tò mò:
“Chào cô. Tôi là Lâm Khải. Tôi thấy cô… đặc biệt.”
An Nhiên khẽ mỉm cười, hơi nhún vai như để che giấu cảm giác bối rối: “Cảm ơn anh. Tôi là An Nhiên. Rất vui được gặp anh.”
Chỉ vài câu trò chuyện ngắn ngủi, nhưng khoảng cách giữa họ dường như thu hẹp lại. Ánh mắt của Lâm Khải dừng lại nơi đôi môi cô, nơi cổ áo khẽ hé, nơi thân hình mềm mại trong chiếc váy đỏ. Cô cảm nhận sự lặng lẽ nhưng mạnh mẽ của một người đàn ông đã quá quen với quyền lực, nhưng lại bị thôi thúc bởi một cảm giác mới lạ: ham muốn.
An Nhiên tự nhủ trong lòng, nhịp tim vẫn rộn ràng: “Người này nguy hiểm, nhưng thật sự hấp dẫn…”
Cuộc trò chuyện tiếp tục khi Lâm Khải mời cô thưởng thức bữa tiệc cùng anh. Họ đứng cạnh nhau, ánh sáng lờ mờ, tiếng nhạc trầm nhấn nhá, và An Nhiên cảm nhận được hơi thở của anh – ấm áp, gần gũi, khiến cô không thể rời mắt.
Một cử chỉ nhỏ thôi – tay anh chạm vào tay cô khi đưa ly rượu, nhưng đủ để An Nhiên cảm thấy một luồng điện chạy qua cơ thể. Cô khẽ rùng mình, vừa sợ hãi vừa khao khát. Đây là cảm giác lần đầu tiên cô trải qua: vừa muốn lùi lại, vừa không thể dừng lại.
Buổi tối kết thúc với ánh mắt trao nhau, không lời, nhưng đầy ẩn ý. Khi An Nhiên rời tiệc, trong lòng cô không khỏi bâng khuâng: cô biết, đây là khởi đầu của một mối quan hệ mà cô chưa từng trải qua – nguy hiểm, mê hoặc, và đầy gợi cảm.
Còn Lâm Khải, đứng nhìn bóng dáng An Nhiên khuất sau cánh cửa, anh mỉm cười: “Cô sẽ là vợ tuyệt vời nhất… nhưng tôi sẽ khiến cô phải trả giá bằng cả thân thể và tâm hồn.”
Nhịp tim họ đã bắt đầu đồng điệu từ khoảnh khắc gặp nhau. Một trò chơi quyến rũ và đầy dục vọng chuẩn bị bắt đầu, và cả hai đều chưa nhận ra mình đang bước vào mê cung của cảm xúc, quyền lực và thể xác…