Sáng thứ Hai, ánh nắng len qua tấm rèm cửa sổ văn phòng, chiếu rọi lên bộ bàn ghế bằng gỗ bóng loáng của tập đoàn. Không khí công sở vốn nghiêm túc và căng thẳng bỗng trở nên khác thường từ khi An Nhiên xuất hiện.
Cô vừa bước vào, trong chiếc váy ôm sát màu xanh biển, dáng đi uyển chuyển, ánh mắt toát lên vẻ tinh tế và tự tin. Mái tóc dài được búi lỏng, vài lọn rơi xuống vai, vừa sang trọng vừa gợi cảm. Chỉ vài đồng nghiệp đi qua cũng không thể không liếc nhìn, nhưng không ai dám lại gần.
An Nhiên nhẹ nhàng đặt túi xách lên bàn, chỉnh lại chiếc áo sơ mi vừa vặn, thở ra một hơi dài. Cô biết, từ hôm gặp Lâm Khải tại tiệc tối, ánh mắt anh đã in hằn trong tâm trí cô. Và giờ đây, cô cảm nhận một luồng khí lực vô hình bao quanh văn phòng, như thể mọi thứ đều thay đổi chỉ vì một người đàn ông.
Không mất nhiều thời gian, Lâm Khải xuất hiện. Anh bước vào phòng họp, dáng người cao lớn, vest đen cắt may chuẩn mực, gương mặt lạnh lùng nhưng không thể che giấu sự chú ý đặc biệt hướng về An Nhiên. Ánh mắt anh quét ngang qua phòng, rồi dừng lại nơi cô – một cái nhìn đủ sâu để khiến An Nhiên cảm thấy tim mình đập mạnh.
Cô khẽ nắm nhẹ tay, tự nhủ: “Đừng để bị lộ quá nhiều cảm xúc… nhưng sao anh ấy lại khiến mình bối rối đến vậy?”
Cuộc họp bắt đầu, nhưng An Nhiên dường như không thể tập trung hoàn toàn. Mỗi khi Lâm Khải trình bày dự án, cô lại vô tình cảm nhận hơi thở ấm áp của anh, hoặc ánh mắt vô tình chạm vào cơ thể cô khi anh đi qua. Một cảm giác vừa sợ vừa muốn, vừa xấu hổ vừa khao khát, lặp đi lặp lại trong cô.
Sau cuộc họp, Lâm Khải bất ngờ đi tới bàn cô, nghiêng người, giọng trầm:
“Cô An Nhiên, tôi có một việc muốn trao đổi riêng.”
Cô hơi giật mình, tim đập nhanh, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: “Vâng, anh nói đi.”
Anh chỉ vào ghế đối diện: “Ngồi xuống. Tôi muốn cô phụ trách dự án quan trọng này, trực tiếp dưới quyền tôi.”
An Nhiên cười nhạt, ánh mắt khẽ lóe lên một tia thách thức: “Trực tiếp dưới quyền anh… nghe có vẻ áp lực đấy ạ.”
Lâm Khải không cười, nhưng đôi mắt anh lại lộ vẻ thích thú: “Áp lực đôi khi mới kích thích. Cô không sợ chứ?”
Câu nói vừa trêu vừa khiêu khích khiến An Nhiên khẽ đỏ mặt, nhưng cô vẫn giữ nụ cười lạnh lùng, vừa đủ quyến rũ để khiến người đối diện bối rối: “Tôi… sẽ cố gắng, anh yên tâm.”
Buổi chiều, An Nhiên bắt đầu tiếp nhận công việc trực tiếp với Lâm Khải. Mỗi lần hai người đi qua nhau trong văn phòng, hay đứng cạnh nhau xem hồ sơ, khoảng cách giữa họ trở nên ngắn hơn, ánh mắt giao nhau đầy ẩn ý. Một lần, khi Lâm Khải cúi xuống kiểm tra báo cáo trên bàn, vai anh vô tình chạm nhẹ vào cô, và An Nhiên cảm nhận một luồng nhiệt chạy dọc sống lưng.
Cô khẽ rùng mình, tự nhủ: “Anh ấy… nguy hiểm quá. Nhưng sao lại khiến mình thèm muốn đến thế?”
Cuối ngày, Lâm Khải gọi An Nhiên vào văn phòng riêng. Không gian yên tĩnh, ánh sáng từ cửa sổ hắt xuống tạo những mảng sáng tối trên khuôn mặt anh, khiến cô không thể rời mắt.
Anh đứng sau bàn, nhìn cô nghiêm nghị nhưng lại đầy quyền lực: “Dự án này rất quan trọng. Tôi cần cô hoàn toàn tập trung và… hiểu rõ vai trò của mình.”
An Nhiên khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt lộ vẻ tinh nghịch, vừa thách thức vừa mời gọi: “Tôi hiểu… và sẽ không phụ lòng anh.”
Lâm Khải bước gần hơn, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài bước chân. Anh nghiêng đầu, giọng trầm: “Cô biết, tôi không chỉ quan tâm đến hiệu quả công việc đâu, đúng không?”
Cô cảm nhận được hơi thở anh nóng hổi trên mặt, tim đập rộn ràng. Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi cô, vừa khiêu khích, vừa gợi cảm: “Anh muốn gì… thì nói thẳng đi, đừng vòng vo.”
Lâm Khải không trả lời, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt đầy ham muốn và quyền lực, như thể đang thăm dò. An Nhiên cảm thấy nhịp tim mình dồn dập, cơ thể vừa căng thẳng vừa thích thú. Đây là lần đầu tiên cô gặp một người đàn ông vừa khiến mình bối rối vừa kích thích đến vậy.
Khi cô rời văn phòng, bước chân vẫn run nhẹ. Trong lòng An Nhiên dấy lên một cảm giác vừa tò mò vừa e ngại: người đàn ông này không giống bất kỳ ai cô từng gặp, và cô biết, đây chỉ mới là sự khởi đầu…
Buổi tối trở về căn hộ, An Nhiên đứng trước gương, chỉnh lại mái tóc, ngắm nhìn cơ thể phản chiếu: chiếc váy ôm sát, đường cong cơ thể, đôi môi khẽ mím… Cô không khỏi thầm nghĩ: “Anh ấy… thực sự để ý đến mình. Và mình… cũng không thể chối từ.”
Trong khi đó, Lâm Khải đứng ở phòng làm việc, nhấc điện thoại, nhưng không gọi ai. Anh mỉm cười, ánh mắt lóe lên sự quyết tâm: “Cô An Nhiên… sẽ là người phụ nữ của tôi. Tôi sẽ khiến cô vừa say mê, vừa chịu không nổi sức hút từ tôi.”
Một trò chơi giữa quyền lực, dục vọng và tình cảm đã bắt đầu. Không gian công sở vốn nghiêm túc giờ trở thành “sân chơi” bí mật đầy ham muốn, và An Nhiên – Lâm Khải sẽ là những người tham gia chính.