Đêm muộn, văn phòng đã gần như trống. Chỉ còn lại ánh sáng vàng nhạt từ đèn trần hắt xuống, tạo không gian vừa yên tĩnh vừa gợi cảm. An Nhiên vẫn ngồi trước máy tính, tập trung kiểm tra từng con số trên báo cáo dự án. Nhưng nhịp tim cô không còn đều đặn; nó rộn ràng mỗi khi nghĩ đến Lâm Khải, người đang đứng gần bàn, tay chống nhẹ lên mép bàn cạnh cô.
“Cô vẫn chưa nghỉ sao?” giọng anh trầm, đầy uy lực nhưng lại mang một sự gần gũi khó tả.
An Nhiên khẽ cười, cố tỏ ra bình tĩnh: “Dự án còn nhiều chi tiết cần hoàn thiện. Tôi… muốn làm cho xong trước khi về.”
Anh nhếch môi, đôi mắt sâu thẳm đầy ham muốn: “Cô làm việc quá nghiêm túc. Nhưng tôi… nghĩ cô cần một khoảng nghỉ.”
Chưa kịp hiểu ý anh, An Nhiên đã cảm nhận bàn tay Lâm Khải khẽ chạm vào tay cô khi đưa tài liệu. Cú chạm nhẹ như điện chạy dọc sống lưng, khiến cô rùng mình, hơi thở dồn dập. Cô biết, đây không còn là va chạm tình cờ nữa; ánh mắt anh cũng đã thay đổi, sâu thẳm và đầy quyền lực, vừa nhìn cô vừa thăm dò.
“Anh…?” cô khẽ thốt, tim đập nhanh.
Anh không trả lời, chỉ tiến gần hơn, hơi thở phả lên cổ cô, làm nhột nhạt từng thớ da. Cô khẽ nghiêng người, mắt lấp lánh sự thách thức: “Anh đang làm gì vậy?”
“Thăm dò thôi… xem cô phản ứng thế nào,” anh nói, giọng trầm, hơi khàn, đầy mê hoặc. “Cô biết… tôi sẽ không dễ dàng buông tay nếu đã để mắt đến cô.”
An Nhiên cảm nhận nhịp tim mình đập dồn dập, hơi thở gấp gáp. Cô không rút lui, chỉ để ánh mắt trả lời, vừa khiêu khích vừa mời gọi. Khoảnh khắc im lặng ấy, cả hai dường như nghe được nhịp tim của nhau.
Một va chạm nhỏ nữa khi anh cúi xuống xem hồ sơ khiến cơ thể họ gần như chạm nhau. Hơi thở Lâm Khải phả lên da cô, nhịp tim cô rộn ràng, cơ thể phản ứng một cách tự nhiên. Cô biết, cảm giác này không còn là tưởng tượng, mà là sức hút thực sự, vừa nguy hiểm vừa mê hoặc.
Anh nghiêng người, gương mặt gần sát tai cô:
“Cô cảm nhận được không… sức hút giữa chúng ta?”
An Nhiên khẽ rùng mình, hơi thở dồn dập, mắt lấp lánh ham muốn: “Tôi… cảm nhận rồi.”
Lâm Khải khẽ cười, ánh mắt đầy quyền lực nhưng cũng lộ vẻ ham muốn: “Tốt… vì từ giờ, chúng ta sẽ bắt đầu một mối quan hệ đặc biệt. Không chỉ là công việc.”
Cô hơi ngạc nhiên, nhưng một nụ cười nhẹ hiện lên trên môi, vừa tinh nghịch vừa gợi cảm: “Mối quan hệ đặc biệt… tức là sao?”
Anh nghiêng người gần hơn, đặt tay lên bàn cạnh vai cô, cơ thể áp sát, hơi thở anh phả nhẹ vào gáy: “Cô sẽ thấy… và trải nghiệm. Từ bây giờ, giữa chúng ta, không còn khoảng cách chỉ là công việc.”
An Nhiên cảm nhận cơ thể mình rung động, nhột nhạt, hơi thở gấp gáp. Cô biết, đây là bước ngoặt đầu tiên: mối quan hệ của họ đã vượt ra khỏi ranh giới công sở, trở thành một trò chơi đầy dục vọng và cảm xúc.
Một vài phút im lặng, chỉ còn tiếng gõ bàn phím và nhịp tim dồn dập. Anh nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô:
“Cô có biết… tôi sẽ không dễ dàng dừng lại đâu?”
Cô khẽ nghiêng đầu, ánh mắt đầy thách thức, hơi thở dồn dập: “Tôi… cũng vậy.”
Khoảnh khắc đó, ánh sáng vàng nhạt hắt qua cửa sổ, cơ thể họ gần như chạm nhau, không gian ngột ngạt nhưng đầy mê hoặc. Đây là lần đầu tiên họ cảm nhận sức hút vật lý lẫn tinh thần, và cả hai đều biết, từ giờ trở đi, mối quan hệ sẽ không còn giống trước nữa.
An Nhiên đứng dậy, tim vẫn rộn ràng, cảm giác vừa hồi hộp vừa thích thú. Cô biết, đây mới là bước khởi đầu – một mối quan hệ đặc biệt, nơi quyền lực, ham muốn và cảm xúc hòa quyện, tạo nên những khoảnh khắc vừa gợi cảm vừa nguy hiểm.
Lâm Khải đứng sau, ánh mắt lóe lên ham muốn và quyền lực, nụ cười lạnh nhưng đầy mê hoặc:
“Cô An Nhiên… chuẩn bị tinh thần. Trò chơi này… sẽ khiến cô không thể thoát ra, cả về tâm hồn lẫn thể xác.”
Nhịp tim họ đã hòa nhịp. Một chương mới trong cuộc đời An Nhiên – và cả Lâm Khải – bắt đầu, đầy gợi cảm, vừa nguy hiểm vừa mê hoặc, mở ra chuỗi cao trào không thể đoán trước…