Chiều muộn, văn phòng dần vắng bóng nhân viên. Những tấm rèm mỏng hắt ánh sáng vàng nhạt từ mặt trời lặn, tạo nên một không gian vừa yên tĩnh vừa gợi cảm. An Nhiên vẫn ngồi trước máy tính, tay nhanh nhẹn nhập số liệu, mắt thỉnh thoảng liếc về hồ sơ trên bàn. Cô cảm nhận nhịp tim mình đập nhanh hơn bình thường – không phải vì mệt mỏi, mà vì một cảm giác vừa hồi hộp vừa tò mò.
Một bóng người xuất hiện ở cửa phòng – Lâm Khải. Anh bước vào, dáng đi tự tin, vest chỉnh tề làm nổi bật cơ thể rắn chắc. Mỗi bước chân như mang theo uy lực, và ánh mắt anh ngay lập tức tìm đến cô. Khoảnh khắc đó, An Nhiên nhận ra một luồng nhiệt đặc biệt chạy dọc sống lưng, khiến cô không khỏi rùng mình.
“Cô vẫn chưa rời văn phòng sao?” – giọng anh trầm, nhẹ nhưng đầy quyền lực.
An Nhiên khẽ cười, cố giữ bình tĩnh: “Dự án còn nhiều việc, tôi muốn hoàn tất trước khi về.”
Lâm Khải tiến đến bàn, cúi xuống xem hồ sơ. Khoảng cách giữa họ chỉ còn vài cm, hơi thở anh phả nhẹ vào cổ cô. An Nhiên cảm nhận sự gần gũi này, cơ thể như có một luồng điện chạy qua, khiến cô vừa sợ vừa muốn.
“Cô biết không… làm việc trực tiếp với tôi không chỉ là công việc,” anh nói, ánh mắt sâu thẳm, trầm, như đang thăm dò cô.
An Nhiên không rút lui, chỉ khẽ mỉm cười, ánh mắt đầy thách thức: “Tôi biết… và tôi sẵn sàng.”
Một im lặng kéo dài, chỉ còn tiếng gõ bàn phím và nhịp tim rộn ràng. Rồi, khi cô nghiêng người đưa tài liệu cho anh, tay họ chạm nhau. Khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đủ để An Nhiên cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh. Tim cô đập nhanh, cơ thể nhột nhạt, hơi thở dồn dập.
Lâm Khải cúi xuống, giọng trầm nhưng đầy mê hoặc:
“Khoảnh khắc này… cô có cảm nhận được sức hút giữa chúng ta không?”
An Nhiên khẽ hít một hơi, cảm giác vừa sợ vừa muốn khiến cô khẽ đỏ mặt: “Anh… thử thách tôi quá đấy.”
Anh không trả lời, chỉ nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, như muốn thấu suốt tâm hồn cô. Khoảnh khắc im lặng kéo dài, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần. Lâm Khải nhấc một lọn tóc của An Nhiên ra sau vai, ngón tay chạm nhẹ vào cổ cô. Cô rùng mình, nhưng không rút tay – thay vào đó là một ánh mắt thách thức, vừa mời gọi vừa tinh nghịch.
“Cô có biết… tôi sẽ không dừng lại đâu?” Anh nói, giọng trầm và đầy ham muốn.
An Nhiên khẽ mỉm cười, hơi thở dồn dập: “Tôi… cũng vậy.”
Khoảnh khắc tiếp theo, Lâm Khải tiến lại gần hơn, cơ thể anh áp sát cô từ phía sau khi cô vừa cúi xuống bàn làm việc. Hơi thở anh phả lên gáy, khiến cô khẽ rùng mình. Cô cảm nhận được nhịp tim mình hòa cùng nhịp tim anh, vừa hồi hộp vừa thèm muốn.
Một va chạm vô tình khi anh cúi xuống xem hồ sơ khiến tay họ chạm nhau lần nữa, nhưng lần này kéo dài hơn, và ánh mắt anh lóe lên một tia ham muốn mạnh mẽ. An Nhiên cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cơ thể cô đã phản ứng một cách tự nhiên: nhột nhạt, tim đập rộn ràng, hơi thở dồn dập.
“Cô thật sự… khiến tôi khó kiềm chế,” anh thốt ra, giọng trầm và gần như là thì thầm vào tai cô.
An Nhiên khẽ rùng mình, đầu nghiêng sang một bên, cảm nhận hơi thở anh phả lên da cổ. Cô không nói gì, chỉ để ánh mắt trả lời – vừa khiêu khích, vừa mời gọi. Khoảnh khắc im lặng ấy đầy sức mạnh, cả hai cùng hiểu: đây không còn chỉ là mối quan hệ công việc.
Khi ánh đèn trong văn phòng nhấp nháy chuyển sang vàng dịu, Lâm Khải rút lại khoảng cách, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo cô đầy thèm khát. An Nhiên đứng dậy, tim vẫn rộn ràng, cơ thể vừa hồi hộp vừa thích thú. Cô biết, đây chỉ mới là bước khởi đầu của một trò chơi nguy hiểm – nơi quyền lực, dục vọng và cảm xúc hòa quyện.
Trước khi rời văn phòng, Lâm Khải nhìn cô, giọng trầm:
“Cô An Nhiên… hãy chuẩn bị. Những khoảnh khắc tiếp theo sẽ không chỉ là công việc nữa.”
An Nhiên mỉm cười, ánh mắt lóe lên sự tinh nghịch và gợi cảm:
“Tôi biết… và tôi sẵn sàng đón nhận.”
Nhịp tim họ đã đồng điệu. Một mối quan hệ đầy gợi cảm, vừa nguy hiểm vừa mê hoặc, vừa quyền lực vừa thách thức, đang dần hình thành giữa An Nhiên và Lâm Khải. Và cả hai đều chưa nhận ra, trò chơi này sẽ khiến họ vừa say mê vừa không thể thoát ra được…